Người Chơi Mỹ Thực Trong Trò Chơi Sinh Tồn Nơi Hoang Dã

Chương 3

Kể từ khi ra mắt vào năm ngoái, trò chơi sinh tồn khắc nghiệt này đã nhiều lần lọt vào top ba trong danh sách chủ đề của Tinh Võng, tạo ra một bản đồ trò chơi khổng lồ, cho phép người chơi trải nghiệm mọi loại thời tiết khắc nghiệt của một trăm năm trước. Luật chơi chính là không có quy tắc, chỉ cần bạn sống sót đến cuối cùng, bạn sẽ là người chiến thắng.

Điều này cũng dẫn đến những mối nguy hiểm trong trò chơi không chỉ đến từ môi trường khắc nghiệt, côn trùng và quái thú độc hại, người chơi có thể săn lùng lẫn nhau, không chỉ có thể lấy được trang bị và tiền do những người chơi bị gϊếŧ đánh rơi mà còn có thể nhận được giá trị sinh tồn của họ. Giá trị sinh tồn càng cao và xếp hạng tổng thể của người chơi càng cao thì khả năng được khán giả chú ý càng lớn, tích lũy người hâm mộ và có được chu kỳ tích cực càng dễ dàng.

Mặc dù hình ảnh ba chiều có độ thực tế cao mang lại sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ giác quan nhưng nó cũng đi kèm với rủi ro. Những thay đổi của cảm xúc có thể khiến người chơi đột tử trong thế giới thực. Theo dữ liệu beta công khai chính thức, tỷ lệ tử vong của trò chơi này là 1,7%. Vì vậy, mỗi người chơi phải ký thỏa thuận miễn trừ trách nhiệm trước khi được phép vào trò chơi.

So với thế giới thực nơi cô chỉ có thể ăn thực phẩm bổ sung dinh dưỡng, thế giới mô phỏng nơi có sự sống và thức ăn ở khắp mọi nơi này thực sự đáng yêu hơn, nếu cô chết ở thế giới này, cô sẽ không bao giờ tìm thấy những nguyên liệu phong phú như vậy nữa. La Cửu thầm nghĩ.

Chỉ cần có cái gì đó để ăn thì cô sẽ sống ở đây.

Thức ăn chính là nguồn sống.

Cô nhảy dựng lên như một con cá chép, động tác dứt khoác và gọn gàng.

Ngày mai cô sẽ rời khỏi đây nên cần phải chuẩn bị một số thứ.

Bởi vì thế giới này có hệ sinh thái hoàn chỉnh, có nước mặn thì nhất định phải có nước ngọt, không có gì đảm bảo lần sau cô sẽ may mắn gặp được sông nước mặn, cô cần muối, đây chính là nguồn gốc của mọi món ăn ngon.

Ngày hôm sau, khi mặt trời lên cao, một lớp pha lê mỏng màu trắng lộ ra trên mặt đá phẳng cạnh sông, khi thủy triều lên, nước sông nhấn chìm hòn đá, sau khi ngâm trong nước muối nhiều năm, nó từ lâu đã trở thành đá muối thô dễ kết tủa.

La Cửu dùng một cái lá lớn gói muối thô lại rồi ném vào ngăn chứa đồ.

Mỗi người chơi có 10 ngăn chứa đồ, có thể cất giữ nguyên liệu và sử dụng tùy ý, tuy nhiên, mỗi ngăn chỉ có thể cất giữ một loại vật phẩm, nói cách khác, La Cửu đem muối thô bọc trong lá cây bỏ vào ngăn chứa đồ làm nó chiếm hết 2 ngăn rồi.

Một ngăn dành cho muối thô và một ngăn dành cho lá cây.

[Này có phải quá lãng phí không gian rồi không?]

[Với trình độ này làm sao có thể có nhiều fan như vậy trong danh sách hâm mộ? Tôi e rằng là được mời tới đấy?]

[Đầu óc cô ấy có vấn đề gì à? Bỏ ra ra đi chứ.]

[Người xem “Nhàm Chán Muốn Chết” đã thưởng cho người chơi La Cửu 10 quả mìn.]

[Người xem “Nhàm Chán Muốn Chết” đã thưởng cho người chơi La Cửu 10 quả mìn.]

……

Để chứng minh mình là một fan chân chính, người xem “Nhàm Chán Muốn Chết" giận dữ spam, dùng sức mạnh đồng tiền để khôi phục lại sự hài hòa trong khu vực bình luận.

La Cửu đã tắt chức năng nhắc nhở nên không chú ý đến tình tiết này.

La Cửu đi sâu vào trong rừng rậm ước chừng nửa giờ, liền nghe thấy có động tĩnh rất nhỏ.

Đó là giọng nói.

Chẳng bao lâu, cô nhìn thấy một chàng trai trẻ mặc quần áo rằn ri dài tay, đi về hướng này và đang tự lẩm bẩm một mình.

"Các người keo kiệt quá, tiêu nhiều tiền hơn đi!"

“Như vậy còn chưa đủ sao? Cậu có thấy nhiều quá rồi không? Trò chơi này giá cả cao đến mức nực cười, mua một ít thuốc lại phải tốn mấy ngàn tinh tệ, cao gấp trăm lần, đồ gian thương!"

"Hôm qua tôi từ trên trời rơi xuống. Nếu không nhờ có cành cây chặn lại thì tôi đã gãy xương rồi! Tôi đến đây để trải nghiệm trò chơi chứ không có ý định đăng ký và chết dù chỉ một lần.”

"Tệ nhất là tiền tiêu vặt tháng sau sẽ giảm đi một nửa. Các đại gia, soái ca, thổ hào, hãy cho chú cừu con tội nghiệp này nhiều tiền hơn đi mà!"

"Anh trai! Anh chính là vị cứu tinh của em!"

Chàng trai chắp tay cúi chào không khí phía trước, trông giống như đang khóc vì biết ơn.

La Cửu quan sát trong hai phút.

Họ đều là những người chơi tham gia trò chơi cùng một đợt, nhưng chàng trai trẻ trước mặt trông giống như một con cừu béo, mặc bộ đồng phục ngụy trang mới toanh, giày địa hình dành cho các môn thể thao ngoài trời và một thanh kiếm đa chức năng trên thắt lưng. Rõ ràng là sau khi vào trò chơi cậu ta đã trang bị xong, ít nhất cần mấy vạn tinh tệ.

La Cửu nhặt một hòn đá ném ra bên ngoài, trúng vào đầu gối của chàng trai trẻ.

Không ngờ, nam thanh niên không có sự chuẩn bị nào, bịch một tiếng ngã xuống đất, kêu lên thảm thiết.

Giống như một người bình thường.

La Cửu bước ra khỏi bụi rậm và từ từ tiếp cận đối thủ để tránh những chiêu thức bí mật.

“Đừng, đừng, đừng đến đây!” Người thanh niên hét lên, khập khiễng lùi về phía sau để tạo khoảng cách: “Đừng gϊếŧ tôi, tôi sẽ cho cô bất cứ thứ gì cô muốn!”

Cậu ta đưa tay định cởi thanh kiếm đa năng trên thắt lưng, nhưng cơ thể đang run rẩy nên dù thử hai lần cũng không thể cởi được, thầm chửi một tiếng “rác rưởi”, rồi run run cởi thắt lưng.

La Cửu mặt không biểu tình nhìn cậu ta, khi thanh niên cởi thắt lưng ra, viên đá trong tay cô lại bay tới, đập vào cổ tay cậu ta, khiến cậu ta kêu lên như một con lợn bị gϊếŧ thịt.

"Tôi, tôi chính là một tên trạch nam, thật sự không thể đánh lại cô! Thứ giá trị nhất trên người tôi chính là thanh kiếm cùng với bộ đồ ngụy trang vừa mới mua này, tôi sẽ đưa cho cô, cô thả tôi đi đi!" Sắc mặt của người thanh niên trở nên tái nhợt, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống, sợ hãi đến mức không đứng thẳng được, suýt nữa thì vấp ngã khi đang lui về phía sau, điều này chứng tỏ lời cậu ta nói không phải là nói dối.