Ghi Chép Về Vực Sâu

Chương 8: Tiếng kèn trong màn sương mù (8)

Lão Cổ thở dài một tiếng. Người khổng lồ đang càng ngày càng đến gần, thân thể mập mạp kia càng thu nhỏ, dần dần, nó trở thành một dáng người bình thường, là một người đàn ông khoảng độ ba mươi tuổi.

Chỉ là biểu tình hắn dại ra đầy nhát gan, hành động chậm chạp, miệng cũng chỉ liên tục lẩm bẩm: Ba ba, ba ba.

Tựa hồ đây là từ duy nhất mà hắn biết nói.

Hắn ngồi bên người lão Cổ, lôi kéo ống tay áo lão ta như một đứa trẻ đang tựa vào cha mẹ mình.

Nước mưa rơi xuống ướt nhẹp đầu tóc của cả hai, lão Cổ lau nước mưa trên mặt hắn, đem mái tóc ướt đẫm đẩy ra. Lão nhân cười, rất ôn nhu, cũng rất bình tĩnh: "Ngoan."

Thân thể của hắn ta bỗng trở nên trong suốt, như con sứa trôi nổi trong biển nước. Hắn tiêu biến như thể một nắm ánh sáng nổ tung, lão Cổ mở hai tay ra, những hạt ánh sáng như bụi mịn rơi vào lòng bàn tay của lão.

"... Người bên trong 'L*иg chim' sẽ không già đi, thời điểm rơi vào 'Hãm khoảng không' dù là tuổi tác hay trạng thái gì thì đều sẽ mãi mãi được bảo tồn như vậy." Khương Tiếu nói, "Người khổng lồ kia có biến hóa như vậy, có thể thấy rõ hắn không phải người dân trên trấn, hắn là vật mà lão Cổ đã tạo ra bên trong trấn Vụ Giác".

Sau khi người đàn ông biến mất, nhà cửa, rừng cây bao quanh trấn Vụ Giác cũng dồn dập tiêu tán theo, thứ duy nhất còn giữ lại là các thi thể của cư dân đang trôi nổi trong nước.

Dư Châu ý thức, được người khổng lồ kia đúng là con trai của lão Cổ.

Lão Cổ ra khỏi nhà là vì mua bữa sáng cho con trai, ngoài ý muốn rơi vào 'Hãm khoảng không'.

Chỉ là ai cũng không nghĩ tới, là một đứa trẻ như vậy.

Lão nhân rơi vào hãm khoảng không vì sao lại tạo ra một người khổng lồ như vậy?

Người khổng lồ bị giam bên trong tháp, chỉ có buổi tối mới có thể xuất môn hành tẩu. Người khổng lồ muốn gặp được những người khác. Đêm khuya trên trấn bôn ba hành tẩu, là vì muốn tìm kiếm bạn để chơi sao? Người khổng lồ ỷ lại lão Cổ, gọi hắn "Ba ba".

Lão Cổ đem hắn khóa tại tháp cao, là hạn chế, cũng là để bảo vệ.

Trong "L*иg chim" cô tịch quạnh quẽ không bóng người, lão Cổ mẫu thuẫn tạo ra trấn Vụ Giác, đồng thời cũng tạo ra đứa trẻ lão vừa thương vừa oán, càng không tiếc lòng bỏ lại.

"Không phải tôi không muốn để cho cậu cứu lão Cổ, mà việc làm này vốn không có ý nghĩa. Lão Cổ là 'Chủ L*иg' của trấn Vụ Giác, là người sống duy nhất bên trong trấn, sẽ không chịu thương tổn trí mạng." Khương Tiếu nhìn phía dưới thôn trấn, "Về phần những người khác, có cứu hay không đều không có gì khác nhau."

Trong "L*иg chim" khi người sống chết đi, sẽ vĩnh viễn ở lại bên trong "L*иg chim", mất đi cơ hội rời đi.

Cư dân, chó mèo, Trần Lượng cùng Trần Ý, gã đàn ông lực lưỡng, người bị quái vật ngoài thôn bắt giữ ăn thịt... Hết thảy từng sinh mệnh, đều đã trở thành u hồn quanh quẩn trên mặt đất không thể rời đi.

Sóng thần sẽ cướp đi tính mạng của bọn họ. Nhưng sau một đêm, bọn họ sẽ lại phục sinh, tiếp tục quét tước, nói chuyện, làm việc ở trấn nhỏ khô khan vô vị này, vượt qua khoảng thời gian dài dằng dặc không có điểm cuối.

Bao gồm người khổng lồ thô kệch kia.

Vật mà lão Cổ nắm giữ bên trong 'L*иg chim' này, cũng chỉ là những thứ này mà thôi.

Dư Châu trong nháy mắt, hiểu rõ tâm tình của lão nhân đã điên cuồng gào thét dưới màn mưa "Gϊếŧ ta đi" kia.

Chỉ có người thám hiểm mới có thể cướp đi tính mạng của "Chủ L*иg". Cho nên lão Cổ đã thiết kế một cạm bẫy, rằng chỉ khi lão ta chết đi mới có thể thông qua câu đố.

"Đây là một cái chết tuần hoàn." Khương Tiếu nói, "Người thám hiểm tiến vào 'L*иg chim', nếu như xuất hiện người mới nhất định phải có tay già đời đồng hành cùng. Tay già đời sẽ nhắc nhở người mới không được tùy ý hại người, lại càng không vì bị Chủ L*иg kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà nảy sinh ý muốn gϊếŧ người."

Người đội mũ từ trước đến giờ luôn bình tĩnh, lạnh lùng mở miệng: "Ông ta vĩnh viễn không thể rời đi."

"Thời điểm tiến vào 'L*иg chim', dù cho không tìm được Chủ L*иg, không có cách nào giải được câu đố của Chủ L*иg, cũng tuyệt đối không thể hành động hấp tấp và chết trước khi thời khắc cuối cùng đến." Khương Tiếu nói.

Bảo toàn tính mạng của bản thân mới là quan trọng nhất. Đồng thời, cũng sẽ không có ai cố ý đi sát hại Chủ L*иg.

Trừ phi —— có người muốn ở lại "L*иg chim", tạo ra một không gian mới do chính mình khống chế.

"Nhớ kỹ con số bốn mươi hai này." Khương Tiếu nói, "Với người bình thường mà nói, trải qua bốn mươi hai cái l*иg chim, chính là cực hạn của năng lực chịu đựng. Người thám hiểm sẽ không nguyện ý tiếp tục bôn ba, bọn họ đồng thời cũng đã hiểu rõ quy tắc của 'L*иg chim' và 'Chủ L*иg'. Nhóm người thám hiểm sẽ tìm 'L*иg chim' thích hợp, trở thành chủ nhân của nó."

Người thám hiểm sẽ che giấu thân phận, ngụy trang chính mình, mưu đồ thay thế Chủ L*иg.

Đặc biệt là lúc số lượng người thám hiểm bên trong "L*иg chim" khá nhiều, nhóm người thám hiểm sẽ kết làm đồng minh, Chủ L*иg sẽ càng chịu thêm nhiều uy hϊếp từ hội nhóm. Chủ L*иg sẽ cảnh giác người thám hiểm, cũng sẽ tự ngụy trang chính mình, tùy thời phản kích.

Người đội mũ: "Người thám hiểm có nhiều hay không?"

Khương Tiếu: "Nhiều vô cùng. Tôi ở chỗ này ba năm, chưa từng thấy người thám hiểm nào lặp lại."

Người đội mũ: "Bốn mươi hai là cực hạn, nhưng cô đã trải qua hơn một trăm cái 'L*иg chim'."

Khương Tiếu: "Đúng."

Người đội mũ đánh giá cô gái, không lên tiếng.

Liễu Anh Niên nhỏ giọng thầm thì: "Chủ L*иg như vậy... cũng thật đáng thương."

"Đúng là tư duy điển hình của 'Người mới'!" Khương Tiếu không chút lưu tình, "Qua thêm mấy cái 'L*иg chim' nữa, cậu sẽ không còn thương hại 'Chủ L*иg' nữa đâu. Vì bảo vệ 'L*иg chim' của mình không bị người khác cướp đi, cậu không tưởng tượng nổi những việc ác liệt nhất trên đời đều sẽ phát sinh tại đây."

...................................

Theo dòng hồng thuỷ thối lui, quái ngư cũng chậm rãi hạ xuống.

Khi biết được sau khi rời khỏi trấn Vụ Giác lại phải trải qua các "L*иg chim" tiếp theo, Dư Châu liền bất động thanh sắc, không nói tiếng nào. Cậu thất hồn lạc phách ôm lấy sừng của quái ngư, mờ mịt luống cuống.

Quái ngư run run sống lưng, bọn họ dồn dập lăn xuống. Dư Châu nắm lấy vây cá mà không biết rằng bản thân có thể nói chuyện với nó.

Cá khô nhỏ bên trong chiếc bình màu đen thoạt nhìn sở dĩ như con thằn lằn, nguyên nhân là bởi vì có bốn cái vây cá thật dài. Dư Châu xoa xoa xương cốt màu đen của nó, quái ngư không phát ra âm thanh gì nữa.

Khương Tiếu ở phía sau cậu nói thầm: "Người lần đầu vào "L*иg chim" đều sẽ trải qua câu đố đơn giản, ít nhất tuyệt đối sẽ không liên quan đến lựa chọn hại chết người. Tôi hoài nghi con cá khô trên người anh phát động quy tắc nào khác của 'L*иg chim' mà tôi không biết đến, chúng ta mới có thể đi đến trấn Vụ Giác."

Dư Châu chầm chậm mà hồi tưởng: Thật ngại quá, ngoại trừ con cá khô này, tôi còn có một quyển ghi chép kỳ quái nữa.

Thấy cậu ủ rũ, Khương Tiếu cắn kẹo que đi hai vòng bên cạnh cậu, dường như đưa ra quyết định, tiến đến bên tai cậu nhỏ giọng nói: "Tôi có nghe tay già đời trong nhóm nói qua, nơi này tồn tại một cái 'L*иg chim' đặc thù, 'Chủ L*иg' nắm giữ một cái chìa khóa đặc biệt. Chìa khóa đó có thể khiến người ta trở lại thế giới hiện thực."

Dư Châu hai mắt sáng lên: Cậu nhớ tới lời Liễu Anh Niên đã nói, từng có người từ "Hãm khoảng không" quay trở về.

"Có thật không!"

Khương Tiếu: "Nếu anh tin thì nó chính là thật."

Mặc dù có hơi mơ hồ nhưng điều này đã đủ khiến Dư Châu phấn chấn tinh thần.

Quái ngư vẫy vẫy đuôi. Chợt như lúc tất cả mọi thứ biến mất đi trên trấn Vụ Giác, ánh sáng từ xương tủy bộc phát ra. Nó hóa thành vô số đốm sáng dần dần tản ra, trong nháy mắt chiếu sáng thì lại bị sương đen bao phủ, trên trấn chợt âm u đầy tử khí.

"Chờ đã!!!" Dư Châu thất thanh hô to, "Đừng đi!!! Tôi còn có vấn đề..."

"Tôi còn ở đây nha."

Một thanh âm ghé vào lỗ tai cậu vang lên.

Tất cả mọi người trong nháy mắt đầy vẻ kinh ngạc, một con cá khô màu đen to bằng ngón tay cái "Ba" một cái mà xuất hiện trên bả vai Dư Châu.

Dư Châu: "...?!"

Cá khô: "Đúng, tôi biết nói đó nha. Thực không dám giấu giếm, tôi là..."

Phàn Tỉnh một phát bắt được cá khô.

"Không cần nhiều lời." Phàn Tỉnh lấy ngón tay ngăn chặn miệng cá khô nói, "Nhanh rời khỏi nơi này đi."

Cá khô giãy dụa thoát khỏi quả đấm của hắn, rầm rì, lần này lựa chọn bơi tới bên người Khương Tiếu.

Cho dù Khương Tiếu có nhiều lần cường điệu "Bên trong L*иg chim thì sự việc nào cũng đều có khả năng phát sinh", cô cũng không thể lập tức tiếp thu con cá khô biết nói chuyện này.

Cá khô: "Tôi có thể mang đến vận may cho mọi người đó nha."

Khương Tiếu: "Bản thân ngươi đã đủ quái dị rồi được không!"

Cá khô hắc hắc mà cười quái dị: "Là sự thật mà."

Dư Châu hỏi lai lịch của cá khô, cá khô lại công bố bởi vì chôn dưới đáy biển quá lâu, không còn nhớ bất kỳ hồi ức xưa cũ nào nữa, càng không biết chính mình tại sao lại xuất hiện bên trong bình nhỏ, rơi vào trong tay Dư Châu.

Cá khô: "Tuy rằng rất cảm ơn cậu đã giải cứu tôi, thế nhưng tôi không có não đâu nha. Cho nên rất nhiều chuyện không có biện pháp làm rõ đâu ò."

Phàn Tỉnh không nhịn được, tao nhã lễ phép nhắc nhở: "Nói chuyện bình thường, đừng có ò."

Cá khô: "Ò."

Dư Châu chợt nhớ tới một chuyện, kéo Phàn Tỉnh: "Anh luôn đứng ở bến tàu đúng không? Anh biết Trần Lượng và Trần Ý đem ba lô của tôi ném ở đâu không?"

Phàn Tỉnh từ túi áo khoác bên trong móc ra quyển sổ màu nâu.

"Tôi nhặt được nó ở trên bến tàu." Hắn đem sổ ghi chép đưa tới tay Dư Châu, mỉm cười, "Tôi nhận ra đây là đồ của cậu nên đã giữ nó giúp cậu."

Dư Châu liên thanh cảm tạ, tựa hồ như muốn cho Phàn Tỉnh một cái ôm. Phàn Tỉnh hơi giang hai tay, không ngờ Dư Châu lại quay đầu chạy về hướng bến tàu: "Vậy tôi đi tìm lại mấy thứ khác!"

Tay Phàn Tỉnh dừng trên không trung cứng đờ, cá khô đúng lúc đó mà phát ra tiếng cười vang dội.

Mắt thấy sắc trời dần tối tăm, lão Cổ dùng tẩu thuốc gõ gõ vị trí nơi tòa tháp. Tháp cao sụp đổ sau khi bị hồng thuỷ gột rửa, chỉ còn lại đống phế tích, căn bản không nhìn ra bộ dáng nguyên thủy ban đầu. Dư Châu nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy tòa tháp lẫn bên trong sương khói, nó là kiến trúc cao nhất của trấn Vụ Giác, là nơi dễ nhìn thấy nhất, cũng là nơi để lão Cổ giam cầm người khổng lồ.

Đối với lão Cổ mà nói, nơi đây có ý nghĩa không hề giống với cậu.

Theo tiếng gõ, mặt đất nứt ra, xuất hiện một cái cầu thang hướng xuống phía dưới.

Lúc gần đi Dư Châu không nhịn được nói với lão Cổ: "Đừng tiếp tục để con trai của ông ăn thịt người nữa."

Khuôn mặt lão Cổ nháy mắt co quắp: "Lúc tôi mới vừa tạo ra nó, nó vẫn còn rất tốt, là một đứa trẻ rất bình thường."

Dư Châu: "Vậy tại sao lại biến thành như vậy?"

Lão Cổ trừng mắt nhìn chằm chằm Dư Châu, ánh mắt khϊếp người."Chàng trai trẻ, ở bên trong 'L*иg chim' lâu ngày, khái niệm sinh tử sẽ càng mơ hồ, rất nhiều thứ đều sẽ dị hoá."

Dư Châu: "Là ai dị hoá?"

Lão Cổ không trả lời ngay, ông ta nghiêm túc đánh giá Dư Châu, một lúc lâu mới cười cười: "Chúng ta đều sẽ dị hoá, không có ngoại lệ."

"Cho dù vì không để bản thân bị dị hoá, tôi cũng phải mau chóng trở về." Dư Châu nói.

"Cậu không thể quay về đâu chàng trai trẻ. Không ai có thể trốn chạy khỏi ngục tù này." Lão Cổ nói, "Cậu cuối cùng cũng sẽ giống như những người khác, gϊếŧ một tên 'Chủ L*иg' nào đó, sau đó vĩnh viễn ở lại nơi quỷ quái này, biến thành thứ giống như tôi."

Dư Châu chỉ cười cười, chuyển đề tài: "Đứa trẻ nhà ông thích ăn gì vào bữa sáng?"

"... Bánh cuốn thịt bò, không cay, thêm một chút hạt vừng, thêm một cốc sữa bắp." Cho dù đã qua mấy chục năm, lão Cổ vẫn không chút do dự mà nói ra.

"Loại phối hợp này tôi chưa từng thử qua." Dư Châu đi xuống cầu thang, hướng ông lão vẫy tay, "Sau khi trở về tôi nhất định sẽ nếm thử."

Lão Cổ ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của cậu, bỗng nhiên hô to: "Nếu như cậu thật sự trở về, xin cậu thay tôi đi thăm nó một chuyến! huyện Thiền Thành, Phật sơn, Nam Trang..."

Cửa vào biến mất. Lời mà lão Cổ còn chưa nói xong hòa vào cùng không khí trấn Vụ Giác, triệt để tách biệt ở bên ngoài.

Dư Châu trước mắt một mảnh tối tăm, cậu trong nháy mắt nhớ tới cảnh tượng sau khi mình nuốt cá khô vào đã nhìn thấy hành lang đen kịt này.

Chỗ cao quả nhiên có vết nứt, tia sáng từ trong vết nứt lộ ra, yếu ớt và lạnh giá.

Khương Tiếu ngồi xuống tại chỗ, những người khác học theo răm rắp.

Liễu Anh Niên đầu đầy chấm hỏi, lại bắt đầu suy đoán Trần Lượng cùng Trần Ý tại sao muốn cướp ba lô đi, lại đem Dư Châu đẩy xuống biển.

Lúc đó trên mặt biển, Dư Châu nghe được Trần Ý nói.

"Đừng trách tôi, đừng trách tôi..." Trần Ý một bên rập đầu lạy vừa kêu, "Nếu đến trấn Vụ Giác, tất cả mọi người đều ở lại nơi này... Chúng tôi không đi được, các người cũng đừng nghĩ tới."

Liễu Anh Niên mở to mắt, ngậm miệng lại. Khương Tiếu trầm thấp mà cười nhạo: "Đây chính là 'L*иg chim'. Bất luận người thám hiểm, Chủ L*иg, hay là người chết bên trong l*иg, đều sẽ biến đổi thành quái vật."

Cá khô quấn lấy tóc dài của Phàn Tỉnh mà nghịch, Phàn Tỉnh nắm lấy nó tàn nhẫn xoa, cá khô hô to: "Cậu đối xử với tôi như vậy, không cảm thấy xấu hổ à! Tôi chỉ là một con cá khô nhỏ bé thôi mà!"

Ầm ĩ một trận, nhưng hành lang đen kịt không lạnh như trong kí ức của cậu. Dư Châu không nghĩ ra lý do, lại bất chợt nhớ tới thời khắc lão Cổ đối mặt với mưa to gió lớn hô lên —— cầu xin ngươi, để ta chết đi.

"Ngươi" là ai?

Khóe mắt Dư Châu thoáng thấy có ánh sáng, lập tức năm cánh cửa mang vệt sáng màu trắng hiện ra trong hành lang.

"Đi thôi." Khương Tiếu đứng dậy.

Mỗi cánh cửa đều dẫn đến "L*иg chim" khác nhau, bọn họ sẽ tách ra tại nơi này.

Khương Tiếu hiếm thấy biểu lộ chút ôn nhu: "Chúc mọi người bình an vượt qua l*иg chim tiếp theo và các l*иg khác nữa. Thật đáng tiếc chúng ta sẽ không gặp lại sau, nói chung, đừng chết nhanh như vậy."

Cô vẫy tay từ biệt với mọi người, tiên phong bước vào trong cửa. Theo sau bước đi của cô, vệt sáng màu trắng trên cửa cũng biến mất.

Người đội mũ là người thứ hai vào cửa, Liễu Anh Niên do dự, mỗi bước đi đều cẩn thận mà bước vào.

"Tôi đi đây." Dư Châu nói với Phàn Tỉnh, "Hi vọng bên trong 'L*иg chim' tiếp theo của anh không có biển."

Phàn Tỉnh: "Gì cơ?"

Dư Châu: "Không phải anh sợ nước à?"

Phàn Tỉnh nở nụ cười: "Ò, đúng ha."

Cá khô trở lại bên người Dư Châu, cùng cậu bước vào cửa.

Trong nháy mắt vào cửa Dư Châu liền cảm nhận được một làn gió. Không giống như gió lạnh mang theo mùi tanh hôi như ở trấn Vụ Giác, làn gió phả vào mặt là loại gió xuân ấm áp, mềm mại đầy ôn nhu. Tiếng chim hót, tiếng nước chảy, trong gió thoang thoảng còn có hương hoa cùng hương của bùn đất.

Cậu che mắt lại rồi dần dần thích ứng với ánh sáng, vào thời điểm thả tay xuống, phát hiện mình đang đứng ở một cánh đồng hoa rộng đến nỗi không thể nhìn thấy điểm giới hạn.

Màu cam, hồng nhạt của hoa tường vi nở rộ khắp đồi núi, Dư Châu lần thứ nhất cảm nhận được không khí ngọt ngào, nhẹ nhàng như thế này, thật khiến người ta khoan khoái, cậu không tự chủ được hít sâu một hơi. Trời cao xanh ngắt, những tầng mây không theo kịp quỹ đạo của gió nên vô tình để lại những vệt mây trắng bé xíu, cách đó không xa trên sườn núi là những căn nhà nhỏ nhắn nhìn rất đặc biệt, dưới ánh mặt trời càng xán lạn ngời ngời.

"Dư Châu?!"

Âm thanh Liễu Anh Niên từ xa truyền đến.

Dư Châu thu hồi ánh mắt, lúc này mới phát hiện, Khương Tiếu cùng người đội mũ cư nhiên cũng ở đây.

"... Không phải nói, sẽ không gặp lại sao?" Liễu Anh Niên cười, "Chúng ta cũng hữu duyên quá nhỉ!"

Cậu ta nhảy ra ôm chặt lấy Dư Châu: "Tôi xém nữa bị hù chết rồi, không biết 'L*иg chim' tiếp theo là nơi quái quỷ gì. Không nghĩ tới là nơi xinh đẹp như vậy, tốt như vậy... Cô làm sao vậy?"

Khương Tiếu sắc mặt âm trầm.

"Tốt cái đầu của cậu. Đây là một trong ba loại 'L*иg chim' nguy hiểm nhất đó."

Cỏ xanh, hoa thơm, gió nhẹ, trời xanh, tựa như phong cảnh thường thấy bên trong bức họa, Dư Châu căn bản không nhìn ra nơi nào đang ẩn giấu nguy hiểm.

Người đội mũ, hỏi: "Còn một người nữa đâu? Anh ta đi nơi khác rồi à?"

Dư Châu lúc này mới nhớ tới Phàn Tỉnh, chợt thấy trên đùi căng cứng: Có người kéo quần của cậu.

Một đứa nhỏ bốn, năm tuổi đang ngước đầu lên nhìn Dư Châu. Cậu bé mặc một cái áo khoác màu trắng, tóc đen dài đến vai, khuôn mặt nhỏ đẹp đẽ, trong lúc nhất thời khó có thể nhận biết là nam hay nữ. Cậu bé gãi gãi tóc mình, giật nhẹ quần áo, đôi mắt nghi hoặc đầy kinh ngạc.

Dư Châu: "... Phàn Tỉnh?!"

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

( Tui mắc cười ở chương này một chỗ là cả đám hăng hái tạm biệt xong cuối cùng lại gặp nhau nữa)