CHƯƠNG 1 : đến thế giới mới
1
Nguyễn Như An vừa thi kì tuyển sinh đại học xong, đang định đi ăn uống no say 1 bữa mà nào ngờ trên đường đi cậu lại bị tai nạn chứ. Vậy là đã kết thúc một cuộc đời trẻ!
Hai tuần khi vừa thông báo kết quả, thì trên thời sự đã đào lại vụ tai nạn 2 tuần trước. Dù chỉ có một người chết nhưng người này lại là thủ khoa với số điểm lên đến 30.8 điểm .
Điều đặc biệt đây còn là kỳ thi đại học đầu tiên của chương trình mới khiến người ta choáng ngợp hơn là kỳ thi tuyển sinh đại học này là kỳ thi khó nhất lịch sử nước Việt Nam từ trước đến giờ khiến cho không biết bao nhiêu sĩ tử tuyệt vọng
_______________________________
2
Cậu rất đau đầu, ký ức cực kỳ hỗn loạn chỉ nhớ hình như mình vừa kết thúc kỳ thi kia rồi bị tai nạn hình như bản thân chết rồi.
Từ chết rồi này khiến đầu cậu càng đau hơn. 5 phút sau cậu đã khôi phục toàn bộ ký ức, sự tự chủ của bản thân.
Bỗng cậu thấy cực kỳ Hoang mang rõ ràng mình đã chết rồi sao lại ở đây. Xung quanh Như An là tầng khói, sương mù dày đến nỗi khiến không gian trở lên trắng xóa.
Cậu không biết phải làm sao thì sương mù bỗng nhiên tách ra thành hai hướng chừa ra một lối đi. Thật sự cậu đã đi theo nó bởi không còn con đường nào khác, càng đi xa đầu cậu cũng càng ngày càng mơ hồ.
Chỉ có chấp niệm phải đi tiếp mới khiến cậu tiếp bước, đầu óc trống rỗng ký ức cuối cùng là cậu đã thấy một cánh cửa...
Vậy là An đã mất đi ý thức và ngã xuống ngay khi tay vừa chạm vào cánh cửa.
__________________________
3
Lúc cậu tỉnh lại thấy mình đang đứng ngay trong rừng , đầu óc vẫn khá mơ hồ không biết bản thân đang ở đâu nên cậu đành đi tìm sự trợ giúp.
Nhưng đầu tiên phải ra khỏi được khu rừng này đã vậy nên cậu quyết định đi theo con đường mòn
(Thật ra nó cũng không được coi là con đường bởi nó chỉ là một lối đi nhỏ không có cỏ cây vì người ta hay đi mà dẫm lên, nên cây cỏ không mọc được)
Đi hơn 30 phút cậu bắt gặp hai người phụ nữ cầm dụng cụ chuẩn bị vào rừng, cậu nhanh chân chạy ra chỗ họ để hỏi đường.
- Chào hai bác các bác có biết trụ sở của Bộ công an ở đâu không ạ!
Một người phụ nữ có khuôn mặt tròn phúc hậu trả lời:
- Chỗ đấy, hình như là... À bây giờ cháu đi thẳng 10 m quẹo qua trái đi một lúc là thấy tòa nhà sơn màu trắng xanh có biển ghi rõ rồi đấy.
Người phụ nữ bên cạnh tiếp lời:
- Mà cháu làm gì ở đây vậy?
(...)
Cậu Hàn Uyên với hai bác một chút rồi đi theo đường được chỉ dẫn đến nơi cậu không ngần ngại mà bước vào.
Vào trong có một chú công an ra hỏi chuyện, cậu nói mình bị lạc khi tỉnh dậy đang ở đây rồi. Các giấy tờ tùy thân trên người cũng không thấy đâu.
Thế là chú ấy đưa cho cậu một tờ giấy để điền thông tin vào.
_______
Tên: Nguyễn Như An
Tuổi:18 ngày sinh 3/2/2001
Địa chỉ: XXX
Là cô nhi
(...)
________
Nhưng vấn đề là khi tra trong hệ thống k tìm thấy bất kì thông tin gì của cậu cả.
Cậu Hoang mang, nhưng vẫn không quên quan sát xung quanh bố trí nơi đây không khác gì ở chỗ cậu khi lướt tới chốt tìm người, thì cậu thấy hình của bản thân vào năm sáu tuổi ở trên đó.
Cậu nghi ngờ, hỏi chú công an gần đó rằng tại sao hình của cậu lại treo ở trên đó.
Người ấy ngước lên nhìn mặt cậu rồi nhìn lên đứa trẻ bị treo ở trên 12 năm rồi thì hắn bỗng nhận ra đúng là giống thật. Không phải như hai giọt nước mới đúng.
Cậu bỗng thấy chú công an vẻ mặt nghiêm túc đi bấm điện thoại rồi gọi sau hơn 10 phút người ấy nói.
Chúng tôi có thể lấy một ống máu của cậu được không.
chúng tôi đang nghi ngờ cậu là một trong mười đứa trẻ bị bắt cóc vào 12 năm trước.
___________________________
HẾT
Chương 1
Cùng đón chờ tình tiết tiếp theo ở Chương sau nhé