Bọn hạ nhân thấy Tiêu Cảnh Nhiên tức giận, cả người run bần bật, chân đều bị dọa mềm ra.
Tuy nói phủ Thừa tướng này có rất nhiều người đều biết chuyện tứ tiểu thư phải thay tam tiểu thư gả cho Hàn Vương, nhưng không ai dám nói ra ngoài.
Tam tiểu thư Tiêu Vũ Ninh chính là nữ nhi do đại phu nhân thân sinh, thừa tướng cùng phu nhân từ trước đến nay yêu thương có thừa.
Về phần tứ tiểu thư Tiêu Vãn Sương vẫn luôn là không được sủng. Hơn nữa trước khi tứ tiểu thư này vào ở Nhã Phong các, bọn họ vẫn luôn cho rằng tứ tiểu thư này là thứ nữ. Ai dám bởi vì việc này mà chống đối đại phu nhân a?
“Lão gia, đây hết thảy đều là ý của phu nhân, là phu nhân để tứ tiểu thư thay tam tiểu thư gả cho Hàn Vương gia a!” Đường Bích Lạc ngẩng đầu nhìn Tiêu Cảnh Nhiên thật cẩn thận nói.
Tiêu Vãn Sương thấy biểu tình Tiêu Cảnh Nhiên rất khó coi. Lúc nàng cùng Đường Bích Lạc nói chuyện, nàng đã thấy Tiêu Cảnh Nhiên, chỉ là Tiêu Cảnh Nhiên vẫn luôn không đến gần. Nàng cố ý dùng lời nói chọc giận Đường Bích Lạc, thế nên Đường Bích Lạc nói không lựa lời, nói chuyện lung tung.
Tiêu Vãn Sương là trút giận thay Đào Hoàn hết, ai bảo Đường Bích Lạc nói chuyện khó nghe như vậy. Còn có, vì đại ca nàng Tiêu Dục, nàng cũng sẽ bảo vệ Đào Hoàn mẫu thân của Tiêu Dục.
“Cha, tứ di nương nói vậy cũng không phải cố ý mắng nữ nhi, ngài đừng giận tứ di nương.” Tiêu Vãn Sương cầu xin thay Đường Bích Lạc.
Tiêu Vãn Sương sợ hãi cúi đầu, một bộ dáng yếu đuối dễ ức hϊếp.
Tiêu Cảnh Nhiên hận sắt không rèn thành thép nhìn Tiêu Vãn Sương nói, “Vãn Sương, con đường đường chính chính là tứ tiểu thư phủ Thừa tướng, không cần thay một thϊếp thất cầu xin.”
Một thϊếp thất hèn mọn của phủ Thừa tướng sao có thể so sánh với tiểu thư phủ Thừa tướng. Trong phủ tiểu thư chính là chủ tử, thϊếp chỉ là nô tài thôi.
“Đào Hoàn, phu nhân để Sương Nhi thay Vũ Ninh gả cho Hàn Vương, việc này ngươi biết không?” Tiêu Cảnh Nhiên hướng mắt về phía Đào Hoàn.
Đào Hoàn hoảng loạn nói, “Thϊếp, thϊếp, không rõ việc này lắm.”
Đào Hoàn nào dám đem chân tướng sự tình nói cho Tiêu Cảnh Nhiên, bà có nhược điểm trong tay Thẩm Mính Hương. Huống hồ, hôn sự nhi tử bà còn ở trong tay Thẩm Mính Hương. Còn nữa, chỗ ở hiện nay của nhi tử bà chỉ có Thẩm Mính Hương biết.
Tiêu Cảnh Nhiên trìu mến nhìn Tiêu Vãn Sương, “Nói cho cha, mẫu thân con vì sao muốn để con thay tỷ tỷ gả cho Hàn Vương?”
Tiêu Vãn Sương dáng vẻ muốn nói lại thôi, “Cha, chuyện này ngài ngàn vạn đừng trách mẫu thân, hết thảy đều là nữ nhi tự nguyện.”
Tiêu Cảnh Nhiên thấy hỏi không được gì đơn giản lên tiếng, “Đều tan đi.”
Sau đó, Tiêu Cảnh Nhiên nổi giận đùng đùng rời đi.
Ánh mắt Tiêu Vãn Sương sáng lên. Xem hướng Tiêu Cảnh Nhiên rời đi, rõ ràng là đến viện tử của Thẩm Mính Hương, xem ra Tiêu Cảnh Nhiên là tìm Thẩm Mính Hương tính sổ đi.
Đào Hoàn cùng Tiêu Vãn Sương nói mấy câu liền đi.
Đường Bích Lạc bị Tiêu Cảnh Nhiên đánh, nào còn có mặt mũi gặp người, chật vật rời đi.
Chỉ có Mộc Chi Đào đứng bất động tại chỗ còn chưa rời đi. Mộc Chi Đào bỗng nhiên cảm giác Tiêu Vãn Sương là nhân vật tàn nhẫn, một hòn đá ném hai chim, đem lửa đốt tới người Thẩm Mính Hương còn có Đường Bích Lạc. Thế nhưng Tiêu Vãn Sương này thoạt nhìn lại không giống người nhẫn tâm như vậy.
“Chi Đào tỷ tỷ, tỷ suy nghĩ gì vậy?”
Tiêu Vãn Sương cất tiếng đánh gãy suy nghĩ của Mộc Chi Đào.
Mộc Chi Đào ấp a ấp úng nói, “Không, không nghĩ cái gì, ta chỉ là nghĩ vì sao phu nhân muốn muội gả cho Hàn Vương.”
“Bởi vì Tam tỷ tỷ ghét bỏ Hàn Vương là người tàn phế, không muốn gả cho Hàn Vương.” Tiêu Vãn Sương nói nhẹ như gió.
Mộc Chi Đào cảm thấy Tiêu Vãn Sương thật đáng thương, thế mà phải thay Tiêu Vũ Ninh gả cho Hàn Vương, thương hại nhìn Tiêu Vãn Sương hỏi, “Vãn Sương, vậy muội nguyện ý gả cho Hàn Vương sao?”
Tiêu Vãn Sương vừa nghe gả cho Hàn Vương, từ đáy lòng vui vẻ mười phần. Nàng không biểu hiện ra ngoài mà là bi thương nói, “Ta tuy không muốn, nhưng ta lại có cách nào, mẫu thân chung quy là thương tỷ tỷ hơn ta nhiều.”