Đích Nữ Trọng Sinh Độc Hậu Không Dễ Theo Đuổi

Chương 27: Tâm Tư Của Vũ Ninh

Tiêu Vũ Ninh bỗng nhiên nghĩ tới gì đó hỏi, “Mẫu thân, đại ca thật sự sẽ không trở lại sao?”

Tiêu Vũ Ninh trong lòng chảy qua một luồng bất an.

“Xuân Thảo là người có bản lĩnh, ta tin tưởng Tiêu Dục sẽ không đã trở lại.”

Tươi cười trên mặt Thẩm Mính Hương làm thế nào cũng không thu lại được, ánh mắt dừng trên người Tiêu Vũ Ninh, nói với Tiêu Vũ Ninh, “Xuân Thảo là sát thủ giỏi, ta tin tưởng tới thời cơ thích hợp, Xuân Thảo sẽ khiến Tiêu Dục một đao mất mạng.”

Tiêu Vũ Ninh nghe lời nói của Thẩm Mính Hương, trong lòng thấp thỏm bất an, nàng không muốn Tiêu Dục ca ca chết.

“Ninh nhi, mẫu thân bồi dưỡng con lâu như vậy, chính là vì để con có thể gả vào hoàng thất, làm rạng rỡ gia tộc Thẩm gia ta, con cũng không nên làm mẹ thất vọng.” Thẩm Mính Hương nghiêm khắc nói.

“Hoàng thất, Hàn Vương kia không phải cũng là người trong hoàng thất sao? Mẫu thân vì sao không cho Ninh nhi gả cho Hàn Vương vậy?” Tiêu Vũ Ninh đối diện với ánh mắt của Thẩm Mính Hương.

Thẩm Mính Hương một bộ dáng hận rèn sắt không thành thép nói với Tiêu Vũ Ninh, “Nữ nhi ta sao có thể gả cho người như vậy chứ? Nếu con gả cho Hàn Vương, mẹ con còn không bị những quý phụ nhân kia cười chết sao.”

Thẩm Mính Hương kéo tay Tiêu Vũ Ninh nói, “Ngày sau của mẫu thân tất cả đều dựa vào con, con nhất định phải làm mẫu thân vẻ vang.”

“Vâng.” Tiêu Vũ Ninh gật đầu đồng ý. Từ nhỏ mẫu thân nàng giáo huấn tư tưởng cho nàng chính là để nàng gả vào hoàng thất.

Tiêu Vũ Ninh trở lại viện tử của mình liền bắt đầu phát giận, làm nha hoàn tín nhiệm nhất bên cạnh nàng Hỉ Thước sợ hãi kinh hoàng.

“Tiểu thư, đến tột cùng xảy ra chuyện gì?” Hỉ Thước tiến lên hỏi.

“Tiểu tiện nhân, ngươi cũng xứng quản chuyện bổn tiểu thư?” Tiêu Vũ Ninh nhìn đến nha hoàn Hỉ Thước này liền giận sôi máu, ném chén trà trong tay lên đầu Hỉ Thước.

Đầu Hỉ Thước bị chén trà ném vào chảy máu ròng ròng, đầu nàng bị chén trà ném rách ra một lỗ, đau vô cùng.

Trong lòng Tiêu Vũ Ninh miễn bàn có bao nhiêu tức giận đè nén, Thẩm Mính Hương đến tột cùng là có ý gì? Dựa vào đâu mà quản hôn sự nàng. Cho dù Thẩm Mính Hương là mẫu thân của mình, Thẩm Mính Hương cũng không xứng can thiệp hôn sự của mình.

Thân thể nàng sao lại có một nửa dòng máu đê tiện của Thẩm Mính Hương. Nói dễ nghe, nàng là đích nữ Tiêu gia, thế nhưng mẫu thân của nàng lại là từ thϊếp được nâng lên chính thất, vì thế quý nữ trong giới có bao nhiêu người biết chuyện đều cười nhạo nàng.

Tứ muội muội nàng Tiêu Vãn Sương mới là đích nữ huyết thống chính thống của Tiêu phủ. Mẫu thân tứ muội muội nàng chính là Tinh Dao quận chúa thân phận cao quý của Bắc Quốc.

Tiêu Vãn Sương đích thực là nữ nhi của cha nàng, nếu không phải mẫu thân dùng thủ đoạn, cha sao có thể hoài nghi Tiêu Vãn Sương không phải nữ nhi ruột của ông.

Nàng thực sự ghen ghét với Tiêu Vãn Sương, Tiêu Vãn Sương cái gì cũng có được thứ tốt nhất, đến cả Tiêu Dục ca ca cũng che chở Tiêu Vãn Sương.

Nếu Bạch Tinh Dao còn sống, Tiêu Vãn Sương vẫn là đích nữ được yêu thương, vậy nàng là cái gì, còn không phải chỉ là một thứ nữ.

Hỉ Thước thấy Tiêu Vũ Ninh tức giận không dám thở mạnh, Tiêu Vũ Ninh không lên tiếng nàng cũng không dám rời đi.

“Hỉ Thước, ngươi còn ở đó làm gì?” Tiêu Vũ Ninh ngữ khí nghiêm khắc.

Hỉ Thước hoảng sợ, không biết nên trả lời Tiêu Vũ Ninh như thế nào.

“Đừng lắc lư trước mắt ta, thật khiến người ta chán ghét, cút đi.” Tiêu Vũ Ninh vẻ mặt không kiên nhẫn.

Hỉ Thước bị đau, rưng rưng nước mắt rời đi. Trên đầu đang đổ máu, tim cũng chảy máu. Nếu tam tiểu thư này sau lưng cũng có thể ôn hòa dễ thân giống như biểu hiện bên ngoài thì tốt biết mấy.

Tiêu Vũ Ninh cảm thấy tâm phiền ý loạn, Thẩm Mính Hương đừng nghĩ can thiệp hôn sự của nàng.

Tiêu Vũ Ninh ngồi trước bàn trang điểm, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của mình trong gương, nói, “Tiêu Dục, rốt cuộc sẽ một ngày chàng là của ta.”

“Tiêu Dục ca ca, ta thật sự thật sự rất thích chàng, ta cũng thật sự thật sự rất muốn gả cho chàng.”

Tiêu Vũ Ninh bỗng nhiên cảm giác chung quanh mình biến thành màu đỏ, bên cạnh nàng xuất hiện bóng dáng cao lớn của Tiêu Dục, trên người Tiêu Dục mặc quần áo tân lang màu đỏ, mỉm cười vuốt ve mặt nàng. Nàng ôn nhu cười, muốn tiến vào cái ôm của Tiêu Dục.