“Kỳ Liên Hàn.” Tiêu Vãn Sương kinh hô một tiếng. Kỳ Liên Hàn có bị làm sao hay không? Nàng không muốn Kỳ Liên Hàn xảy ra chuyện.
Tiêu Vãn Sương trừng mắt hướng về phía người đánh hôn mê Kỳ Liên Hàn hô to, “Ngươi vì sao muốn đánh ngất Hàn Vương gia, vì sao?”
Trong lòng nàng như có lửa giận hừng hực, đôi mắt trừng đến tròn xoe. Hận không thể lột da rút xương người tập kích Kỳ Liên Hàn này. Hắn là ai, chẳng lẽ là thích khách?
Thích khách này thoạt nhìn có chút quen mắt, nàng thật sự không nhớ ra đã gặp hắn ở đâu. Sau khi sống lại trí nhớ của nàng hình như kém đi.
Tiêu Dục cảm giác được Tiêu Vãn Sương ẩn ẩn tức giận, bỗng nhiên cảm thấy buồn cười. Hắn chưa bao giờ biết tiểu muội của hắn lại thú vị như vậy, còn có khí thế như vậy.
Tiểu muội hắn từ trước tới nay đều là tính tình yếu đuối, nàng còn thường xuyên bị người ta khi dễ, cho dù bị hạ nhân trong phủ khinh nhục cũng không dám nhiều lời một câu.
“Vậy muội đoán xem, muội nói ta vì sao muốn tập kích Hàn Vương gia?”
Tiêu Dục thấy bộ dáng Tiêu Vãn Sương tức giận, không cầm lòng được muốn trêu cợt nàng. Tiểu muội này của hắn thế mà lại có một mặt đáng yêu như vậy.
“Ngươi cái tên thích khách này, ở sau lưng đánh lén người ta tính gì là anh hùng hảo hán.” Tiêu Vãn Sương bỗng nhiên có loại xúc động muốn gϊếŧ người.
Tuy rằng thích khách này thực anh tuấn, nhưng cũng thực đáng giận.
“Nghe cho kỹ, ta tên là Tiêu Dục.” Tiêu Dục trong lòng không biết là tư vị gì, Tiêu Vãn Sương thế mà lại không biết hắn người làm đại ca này.
Tiêu Vãn Sương nao nao, Tiêu Dục do tam di nương sinh ra, đại ca nàng. Đại ca nàng năm nàng mười ba tuổi liền cùng một nữ tử rời khỏi phủ Thừa tướng, lúc này sao lại xuất hiện. Nàng có chút không thể tin, đại ca đã trở lại, đại ca nàng không phải đã nói vĩnh viễn sẽ không trở lại sao?
Thần sắc của nàng có chút hoảng hốt, nàng cùng nàng đại ca tiếp xúc không nhiều lắm. Kiếp trước, sau khi nàng gả cho Kỳ Liên Thành liền chưa từng gặp lại đại ca nàng. Nhiều năm như vậy qua đi, nàng thế mà quên mất bộ dáng đại ca nàng, nàng thật đáng chết.
“Đại ca, huynh đã trở lại.” Tiêu Vãn Sương có chút phiền muộn, còn nhớ rõ lúc còn rất nhỏ, nàng vẫn luôn bị khi dễ, là đại ca vẫn luôn bảo hộ nàng.
Lúc ấy nàng tương đối sợ đại ca. Bởi vì mỗi lần bị khi dễ, đại ca thay nàng xuất đầu xong đều sẽ hung dữ với nàng, hỏi nàng vì sao không phản kháng, vì sao không biết bảo vệ chính mình.
Lúc ấy nàng còn nhỏ tuổi, cũng không biết đại ca tốt với nàng, chỉ biết đại ca tương đối hung dữ. Lúc ấy nàng cũng không thích đại ca, mà thích ôn nhu lại có thể thân thiết Vũ Ninh tỷ tỷ.
Tiêu Vũ Ninh nói với nàng, Tiêu Dục là người xấu, muốn nàng phải tự bảo vệ mình, không nên cùng Tiêu Dục tiếp xúc quá nhiều.
Tiêu Dục đầy mặt sủng nịch nhìn Tiêu Vãn Sương, “Muội đấy nha, ta vốn là muốn về phủ lấy chút đồ vật, lại thấy muội một mình lén ra khỏi phủ, ta không yên tâm cho nên đi theo nhìn xem.”
“Hàn Vương gia sẽ không sao chứ?” Tiêu Vãn Sương lo lắng hỏi.
“Yên tâm, đại ca muội hành sự đều có chừng mực, sáng sớm ngày mai Hàn Vương gia sẽ tự tỉnh lại.”
Tiêu Dục bỗng nhiên có chút tò mò, tiểu muội sao lại sẽ quan tâm Hàn Vương gia như vậy, chẳng lẽ là tiểu muội thích Hàn Vương gia.
Tiêu Vãn Sương đáy lòng có một tia lo lắng, Kỳ Liên Hàn hai chân hoàn hảo, Tiêu Dục thấy được, nếu hắn nói ra, hậu quả sẽ thế nào?
Kiếp trước, đại ca vì nàng chinh chiến Bắc Quốc, cuối cùng chết thảm. Đại ca là thương nàng, nàng biết nhược điểm của đại ca chính là mình.
Nàng nhất định phải làm đại ca có phần kiêng kị, không cho đại ca nói ra chuyện này.
“Đại ca, chuyện hôm nay hy vọng huynh đừng nói ra ngoài, kể cả bí mật của Hàn Vương.”
“Vì sao?”
“Bởi vì muội thích Hàn Vương gia. “
Khuôn mặt nhỏ của Tiêu Vãn Sương đỏ lên, nàng một khi nói dối sẽ đỏ mặt. Nàng trước nay đều chưa từng thích Kỳ Liên Hàn, nói mình thích Kỳ Liên Hàn cảm giác thật thẹn thùng. Nàng vẫn luôn chán ghét Kỳ Liên Hàn, nàng hiện tại làm như vậy, chỉ là vì trước kia nàng hại chết hắn trong lòng áy náy.
“Được, Vãn Sương, chuyện này ta sẽ không nói ra ngoài.” Tiêu Dục thề son sắt bảo đảm, chuyện hôm nay hắn tuyệt đối bảo mật.
“Đại ca, chúng ta đi thôi, nơi đây không tiện ở lại, để tránh bị người phát hiện.”
Tiêu Vãn Sương cảm giác sởn tóc gáy, ám vệ phủ Hàn Vương cũng không phải ăn chay. Nàng cùng đại ca phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, bằng không ám vệ phủ Hàn Vương phát hiện, nàng cùng đại ca sẽ không đi được.
Tiêu Vãn Sương cùng Tiêu Dục rời đi không lâu sau, Kỳ Liên Hàn liền mở mắt.
Trong lòng hắn bùng lên một cơn tức giận không tên, hôm nay bị tính kế không nói, nha đầu lớn gan này dám nói thích hắn. Thật sự cho rằng ám vệ phủ Hàn Vương không phát hiện bọn họ hay sao, xem ra hắn về sau không tìm nàng tính sổ không được.