Bóng đêm lượn lờ, ánh trăng mê tình.
Tiêu Vãn Sương thừa dịp đêm khuya tĩnh lặng ra khỏi phủ Tiêu Thừa tướng. Lúc này thật đúng là thời cơ tốt để ra tay, trong lòng nàng đã có dự tính.
Tuy rằng phủ Hàn Vương đề phòng nghiêm ngặt, nhưng đã trễ thế này, Hàn Vương nhất định đang ngủ, mà thị vệ luân phiên canh gác phủ Hàn Vương nói vậy cũng đang ngủ gà ngủ gật.
Nhớ tới hành vi của vị Hàn Vương tàn phế kia, Tiêu Vãn Sương liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Kiếp trước, đêm nàng cùng Hàn Vương thành thân, hắn không để ý nàng phản đối cùng khóc lóc cầu xin, cưỡng bức thân thể nàng. Sau đó, hắn cũng không màng tới ý nguyện của nàng mà cầm tù nàng ở phủ Hàn Vương. Bất kể nàng tuyệt thực phản đối ra sao, hắn chính là không chịu thả nàng ra khỏi phủ Hàn Vương.
Chỉ có điều, cuối cùng kết cục là nàng hạ độc trong đồ ăn của Hàn Vương, độc chết Hàn Vương. Còn nhớ rõ lúc ấy, nàng làm xong đồ ăn, đưa cho Hàn Vương.
Nàng hỏi Hàn Vương, đồ ăn ăn ngon không? Hàn Vương nói ăn ngon. Nàng hỏi Hàn Vương, “Nếu ta hạ độc trong đồ ăn, Vương gia ngài vẫn cảm thấy đồ ăn này ngon sao?”
Còn nhớ rõ Hàn Vương nói, “Bổn vương thích đồ ăn Sương Sương làm cho ta, cho dù Sương Sương hạ độc trong đồ ăn này, bổn vương cũng vui vẻ chịu đựng.”
Tiêu Vãn Sương đi tới phủ Hàn Vương, trong lòng đánh một tiếng trống nâng cao tinh thần trèo tường vào. Động tác của nàng tuy rằng rất lớn, nhưng cũng không làm kinh động đến thị vệ mơ màng sắp ngủ ngoài cửa.
Lúc nàng tiến vào phủ Hàn Vương hoàn toàn choáng váng. Không nghĩ tới phủ Hàn Vương thế mà lại không quá giống phủ Hàn Vương mà kiếp trước nàng ở.
Chẳng lẽ hiện giờ phủ Hàn Vương còn chưa tu sửa thành dáng vẻ kiếp trước? Được thôi, tuy rằng là như thế này. Nhưng quả Cửu Diệp được Hàn Vương chăm bón nhiều năm hẳn là vẫn ở vị trí kia.
Quả Cửu Diệp thích sinh tồn ở nơi ấm áp, cho nên Hàn Vương trồng quả Cửu Diệp ở gần suối nước nóng.
Vị trí suối nước nóng không thay đổi, vị trí quả Cửu Diệp không thay đổi là được.
Tiêu Vãn Sương theo phương hướng suối nước nóng đi đến.
Trên đường tuy đυ.ng phải thị vệ tuần tra trong phủ, Tiêu Vãn Sương trái phải trốn tránh, cũng không bị phát hiện.
Tiêu Vãn Sương đi tới suối nước nóng, đi tới nơi có quả Cửu Diệp.
Quả Cửu Diệp trồng ở bên cạnh suối nước nóng, quả Cửu Diệp là loại cây dạng cỏ, từ cỏ sinh lá, trên lá sinh ra quả, trái cây chỉ có một quả, sở dĩ gọi quả Cửu Diệp, đơn giản là vì chín năm mới sinh ra một quả.
Tiêu Vãn Sương dùng tay vuốt ve quả Cửu Diệp màu xanh lá cười hì hì, “Không nghĩ tới quả Cửu Diệp dễ dàng đến tay như vậy, phủ Hàn Vương chẳng qua cũng chỉ như thế, ha ha.”
Có lẽ là tiếng cười của Tiêu Vãn Sương quá mức càn rỡ, trùng hợp kinh động đến Kỳ Liên Hàn vừa mới đi tới bờ suối nước nóng.
Sống lại trở về, có lẽ là nàng thật sự vui vẻ, cho nên lúc tới Hàn Vương phủ nhìn thấy quả Cửu Diệp mới đắc ý vênh váo.
“Ngươi thật to gan, là ai sai ngươi tới phủ đệ của bổn vương trộm quả Cửu Diệp của bổn vương.”
Một giọng nói tràn ngập ý lạnh vang lên.
Tiêu Vãn Sương bị hoảng sợ, giọng nói rất quen thuộc, giọng nói này không phải là Kỳ Liên Hàn thì ai.
Nàng đối với giọng nói của Hàn Vương vô cùng quen thuộc, kiếp trước giọng nói kia chính là mỗi ngày đều ở cùng nàng.
Hái trái cây xuống, Tiêu Vãn Sương cất bước liền chạy. Hàn Vương đã chết nhiều năm như vậy, hiện giờ nàng gặp được một Kỳ Liên Hàn còn sống, thật sự quá đáng sợ.
Còn chưa chạy được hai bước, đã bị Kỳ Liên Hàn bắt lại.
“Vương gia, ngài bỏ qua cho nô tỳ đi, nô tỳ không dám nữa.” Tiêu Vãn Sương người ở dưới mái hiên chỉ đành cúi đầu xin tha.
Tiêu Vãn Sương cúi đầu thật thấp, ngàn vạn không thể để Kỳ Liên Hàn nhìn thấy mặt nàng.
“Ngươi là kẻ nào?” Giọng nói của Kỳ Liên Hàn giống như hàn băng ngàn năm.
“Nô tỳ là tỳ nữ trong phủ, là vô ý đi vào nơi này, không phải vì muốn trộm đồ, chỉ muốn nhìn một chút.” Tiêu Vãn Sương chỉ đành tự xưng là nô tỳ phủ Hàn Vương.
Chỉ mong Kỳ Liên Hàn không truy cứu việc này, Hàn Vương thật là quá đáng sợ.
Tiêu Vãn Sương cúi đầu, chỉ nhìn thấy áo choàng màu trắng cùng ủng cao màu đen của Kỳ Liên Hàn. Nàng thấy cái gì, nàng thấy Kỳ Liên Hàn đang đứng trên mặt đất.
Vương gia tàn phế hai chân đi đứng không tiện Kỳ Liên Hàn thế mà lại đứng ở chỗ này, điều này chứng minh cái gì, đôi chân tàn phế của hắn kiếp trước căn bản chính là giả vờ.
“Hóa ra chân Hàn Vương căn bản là không có tật.” Tiêu Vãn Sương kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thẳng Hàn Vương.
Trong lúc hoang mang, nàng lại cúi đầu.
Kỳ Liên Hàn nghe được lời này, cảm thấy tiểu nha đầu trước mắt không thể giữ lại. Hắn vươn một bàn tay to bóp chặt yết hầu Tiêu Vãn Sương, “Tiểu nha đầu, bổn vương vốn định buông tha ngươi, nhưng ngươi phát hiện bí mật của bổn vương, vậy bổn vương liền không tha ngươi được.”