Ta đã xuyên vào một cuốn sách, bây giờ lại bắt gặp nam chính đang bị bắt nạt đúng lúc ngẩng đầu nhìn ta.
Ta nhìn những huynh đệ tỷ muội đang đánh hắn.
Trong lòng run bần bật thầm nghĩ: “Các ngươi còn nhỏ, không biết nhân quả báo ứng. Hiện tại vì một cái vết dơ trên váy mà đánh hắn, tương lai sẽ bị hắn tùy tiện tìm một cái cớ mà kéo ra ngoài chém.”
Cũng may, những người này chỉ đánh trong chốc lát liền vung tay áo đi mất, chỉ có mình ta lưu lại tại chỗ nhìn chằm chằm hắn.
Do do dự dự một lúc cuối cùng vẫn là đem thuốc mỡ mà ta chuẩn bị từ sáng ném cho hắn.
Hắn lại đứng im không nhút nhích.
Ta thật sự là bị hắn xem đến không biết làm sao, đành phải căng da đầu tìm đại cái lý do:
“Nếu không…… bây giờ ta bảo vệ ngươi? Về sau ngươi có bản lĩnh thì bảo vệ ta?”
“Được.”
Hắn đồng ý rồi!
Đùi này dễ ôm như vậy sao?
Vì thế ta run run rẩy rẩy kéo hắn về tới trong cung của mẫu hậu.
Tuy rằng ta là thai xuyên, nhưng so với hắn ta còn được xem như “Người địa phương.”
Chẳng qua mẫu hậu ta nhìn đến ta dẫn hắn trở về liền hoang mang.
“Chiêu Chiêu, con muốn làm gì……”
“Nhi, nhi nữ tìm một cái thư đồng.”
Căn cứ vào nguyên tắc "Cái tay giận dỗi không đánh nổi cái mặt tươi cười.", ta cười hì hì ôm lấy cánh tay nàng, ý đồ dùng "dễ thương" để qua ải.
“Mẫu hậu, hắn rất đáng thương, ở chỗ này không nơi nương tựa, cho hắn bồi ta chơi đi.”
Mẹ, hắn chính là ngọn núi mà chúng ta phải dựa vào sau khi mất nước đó! Người nhất định phải đồng ý đấy!
Cũng may, mẫu hậu chỉ cau mày, không có nói cái gì thêm, để cho Bích Xuân cô cô đi sắp xếp một gian phòng.
Nga, để ta giới thiệu một chút mẹ của ta.
Nữ nhân đứng đầu nước Tống, một cung chi chủ —— Hoàng Hậu nương nương.
Tuy nhiên, phụ hoàng không thích nàng, cưới mẹ ta chỉ là vì muốn thu phục thế lực của ông ngoại ta.
Người hoàng đế thích là Quý phi, thích con của Quý phi là nhị hoàng huynh cùng ngũ tỷ tỷ.
Mà ta là lục công chúa, công chúa nhỏ nhất nước Tống, công chúa nhàn hạ nhất hoàng thất, không ai sánh nổi.
Cụ thể biểu hiện là:
Khi các tỷ muội khác của ta cạnh tranh để trở thành đệ nhất tài nữ của kinh thành hoặc là đệ nhất mỹ nữ,
Ta lại an cư một góc ăn ăn uống uống, thế cho nên không ai có ấn tượng gì với ta, ta cũng không thèm để ý việc đó.
May mắn mẫu hậu ta là người cởi mở, không so sánh ta cùng các công chúa khác, nàng chỉ mong cả đời ta trôi chảy, bình bình an an.
Khụ,...Quay lại chủ đề chính.
Ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Thẩm Sách, ta liền biết:
Điều gì phải đến sẽ luôn đến, và ta thậm chí không thể trốn tránh nó.
Nếu không thể toàn thân mà lui,
Ta cũng chỉ có thể —— nghênh ngang mà ôm đùi hắn.
Vì thế,
Ta đi theo hắn tới tiểu viện với tâm trạng vô cùng thích thú.
Mẹ ta không hổ là hoàng hậu, chọn căn phòng này....
Quá phù hợp với tính cách của Thẩm Sách.
Chỉ là hắn nhìn tới chỗ nào đều là một bộ *vân đạm phong khinh.
*Vân đạm phong khuynh: thơ ơ, lạnh nhạt, không màng đến chuyện khác.
Chậc chậc chậc, đúng là người có chí lớn.