Quần áo của hai người thuần thục rơi xuống đất mà không tạo ra bất cứ tiếng động nào.
Ánh mắt thâm trầm, Cố Cảnh Đình nhận ra được dường như người thiếu nữ trước mắt anh không được bình thường, trông cô như đã bị trúng thuốc rồi.
Nghĩ như vậy, đôi môi mỏng của người đàn ông lướt đến bên tai của Kiều Vãn, giọng trầm thấp lại vang lên bên tai cô một lần nữa.
“Nhớ kỹ tên của tôi, Cố Cảnh Đình.” Giọng nói trầm thấp tà mị kia như một câu thần chú cổ xưa nào đó, nó như muốn khảm thật sâu vào trong linh hồn của cô.
Trong lúc mông lung, Kiều Vãn nghe được cái tên này.
“Cố Cảnh Đình.” Theo bản năng, cô khe khẽ lẩm bẩm một tiếng.
Thân thể cô bỗng truyền đến cảm giác đau đớn như bị xé rách, khóe mắt cô chảy xuống hai hàng lệ.
Lúc này, vừa hay bên ngoài có tiếng gió rít gào, kèm theo sấm chớp, trong chớp mắt cơn mưa to tầm tã ập tới.
Ở lầu một của căn biệt thự vẫn đang ca hát nhảy múa náo nhiệt như cũ, còn bên trong căn phòng ở lầu hai lại lặng lẽ trình chiếu một màn nóng bỏng.
Mà đêm nay còn rất dài, vầng trăng vì thẹn thùng mà nấp sau đám mây.
Ngày hôm sau, Cố Cảnh Đình bước ra khỏi phòng tắm, anh chợt nhận ra bóng hình nhỏ nhắn vốn đang nằm ở trên giường giờ đã không thấy đâu.
Cửa phòng đang mở, áo sơ mi và quần của anh đã biến mất, còn khẩu súng lục Browning bỏ trong túi được anh đặt ở trên bàn kia cũng mất luôn.
Cố Cảnh Đình cầm khăn lau mái tóc đen nhánh, anh nhìn về mớ hỗn độn ở trên nệm. Bất ngờ là trên chiếc ga trải giường còn lưu lại một vệt máu đỏ tươi, điều này nhắc cho anh biết rằng tối hôm qua bản thân đã điên cuồng đến cỡ nào.
Nhớ lại tối hôm qua, tiểu yêu tinh yêu kiều xinh đẹp kia ở dưới thân anh ngây ngô nở rộ khiến anh lập tức muốn ngừng mà không được.
Đôi môi mỏng nhẹ nhếch lên lộ ra ý cười xấu xa.
Người phụ nữ này thật to gan, cô đã ăn sạch anh rồi còn dám không nói một tiếng nào đã bỏ chạy. Đây chính là lần đầu tiên anh gặp được một người phụ nữ to gan như vậy. Có điều, rõ ràng cô đã đánh giá thấp anh rồi, đã chọc tới anh rồi còn muốn chạy thì chỉ khi nào anh cho phép mới được!
Còn anh vất vả lắm mới bắt được con mồi khiến anh cảm thấy hứng thú như vậy, sao anh có thể buông tha dễ dàng chứ?
“Đúng là vật nhỏ thú vị, cô cho rằng cô có thể thoát khỏi tôi sao? Trò chơi này chỉ vừa mới bắt đầu thôi.”
Giọng nói trầm thấp ma mị vang lên trong phòng như đang tuyên bố một lời tuyên thệ cổ xưa…
Nhờ có thân thủ từ kiếp trước, sau khi Kiều Vãn chạy thoát khỏi phủ đô thống, cô dựa vào những ký ức còn lưu lại ở trong thân thể này mà đi thẳng về nhà họ Kiều.
Dọc theo đường đi, cho dù bản thân có mệt đến cỡ nào, cô cũng không dám ngừng lại. Cô sợ bị người của phủ đô thống hoặc là người đàn ông đã bị cô ăn sạch kia đuổi theo. Nhưng mà suốt cả đường đi lại rất thuận lợi, không có bất cứ kẻ nào đuổi theo cô.
Trong trí nhớ này, nhà họ Kiều của mấy năm trước cũng là một trong những nhà danh môn vọng tộc của thành phố Bắc Xuyên, sản nghiệp trong nhà rất nhiều. Nhưng sau khi cha của Kiều Vãn lên làm chủ thì nhà họ Kiều bắt đầu lụi bại, ông ta không giỏi làm ăn khiến cho việc buôn bán trang phục ở thành phố Bắc Xuyên xuống dốc không phanh, cuối cùng không những bị phá sản mà còn nợ nần khắp nơi. Tóm lại không có cách nào để khôi phục lại như xưa. Rồi sau đó, mẹ của Kiều Vãn mất, không bao lâu sau thì cha của cô liền cưới người tình mà ông ta che giấu ở ngoài phủ về làm vợ. Người đàn bà này có rất nhiều tiền, bà ta đã giúp nhà họ Kiều trả hết nợ nần, còn giúp ông Kiều tìm được một công việc vặt trong chính phủ. Bây giờ cuộc sống ở nhà họ Kiều mới có thể nói được dễ dàng hơn.
Nhưng mà ngày thường Kiều Vãn vẫn rất khó khăn ở nhà họ Kiều, có thể nói là bản thân cô đã chịu hết những lạnh lẽo và ấm áp của thế gian.
Hồi trước, lúc mẹ cô vẫn còn sống, tính cách của bà khá dịu dàng, cũng không tranh đoạt với những người xung quanh, một mực chịu đựng ông Kiều vô tâm và mẹ chồng làm khó. Bởi đơn giản là bà không có bản lĩnh sinh được một người con trai giúp kéo dài hương hỏa cho nhà họ Kiều.
Cho nên Kiều Vãn và em gái ruột của cô cũng bị liên lụy, họ cũng không được cha và bà nội của cô đối xử tốt.