Muốn Dán Dán Xúc Tua!

Chương 10: Trên đỉnh hải đăng

Ngày 24/09/2024

EDIT: Dandan

======

Trong lúc sinh tử tồn vong vô cùng nguy cấp này, đại não Diệp Vân Phàm lại trở nên bình tĩnh. Anh gỡ bỏ kỹ năng ngụy trang, để giảm thiểu việc xói mòn thể lực. Nhưng dù như vậy cũng chỉ là như muối bỏ biển.

Không thể...... Không thể cứ như vậy nữa.

Dù cho không bị quái vật kia bắt lấy, anh cũng có thể bị chết đói, hoặc chảy hết máu trở thành một con bạch tuộc thây khô

Bạch tuộc thây khô......

Theo cái từ này xuất hiện, trong đầu Diệp Vân Phàm cũng theo đó hiện lên hình ảnh tương ứng.

Kết quả giây tiếp theo, tám chỉ xúc tua nhỏ đều bị dọa khóc.

【 Oa ——】

【 Ô ô thây khô, không cần, thây khô...... 】

Chúng nó vừa khóc oa oa, vừa cọ cọ cọ chạy nhanh.

Xúc tua nhỏ chịu trách nhiệm che miệng vết thương càng ấn chặt hơn, sợ nếu lại chảy nhiều máu hơn nữa sẽ biến thành thây khô.

Đúng lúc này, một cảm giác nguy hiểm như dòng điện xẹt qua sống lưng Diệp Vân Phàm.

Anh đột nhiên thay đổi phương hướng vươn xúc tua, bám chặt lấy nửa cây đèn đường bên cạnh nhanh chóng kéo mình ra ngoài.

Cùng thời khắc đó, biển quảng cáo ở bên cạnh bỗng nhiên bị phá vỡ, một đầu cá cực lớn vọt ra, táp một ngụm xuống chỗ bạch tuộc nhỏ đứng vừa rồi.

Không, từ từ!

Tên nhóc này là người!

Diệp Vân Phàm sợ hãi cùng kinh hoàng. Bởi vì anh thấy phía sau đầu cá, là cơ thể người bị kẹt trong dàn sắt thép, đồ chiến đấu màu đen quen thuộc kia làm anh nhanh chóng xác nhận đây là một trong những đội viên trong đội điều tra vừa rồi đã chết trong lốc xoáy dưới đáy biển.

Kinh ngạc quá lớn làm bạch tuộc nhỏ cứng người trong chớp mắt, mà chính trong nháy mắt này, Diệp Vân Phàm bỗng nhiên phát hiện trước mắt tối sầm xuống.

Một bóng ma thật lớn đến từ phía sau chợt bao phủ lấy cả người anh.

[ Giá trị sinh mệnh -1 ]

[ Giá trị thể lực -1 ]

[ Giá trị sinh mệnh: 10/300 ]

[ Giá trị thể lực: 0/100 ]

[ Nhắc nhở ấm áp: Ngài đã tiến vào trạng thái đói khát. ]

Giao diện nhắc nhở không ngừng lập loè là một chút ánh sáng cuối cùng mà bạch tuộc nhỏ nhìn thấy.

Phanh!

Là thanh âm hàm răng trên dưới dùng sức va chạm vào nhau.

Trần Tân Nguyệt thấy sinh vật màu hồng nhạt không biết tên kia bị chỉ dị chủng xông lên đầu tiên nuốt sạch.

Dị chủng kia có dạng cá, nhưng không có vẩy cá, chỉ có máu thịt màu đỏ tươi, trên đầu là rậm rạp những tròng mắt được ghép lại với nhau.

Nhưng mà khoảng cách quá xa, dù thị lực của cô đã tăng mạnh sau khi trải qua dị biến cũng không thể nhìn rõ toàn bộ chi tiết được.

Kỳ thật Trần Tân Nguyệt rất muốn biết rõ ràng vật nhỏ màu hồng nhạt kia rốt cuộc là thứ gì, đáng tiếc còn không có thấy rõ đã bị ăn.

Chỉ là hiện tại Trần Tân Nguyệt đã không thể không rút lui.

Rốt cuộc cô cũng chỉ là dị biến giả đã chịu ô nhiễm, mà không phải là dị chủng thực sự, hơi thở trên người cũng chỉ có thể lừa gạt nhất thời, lại qua một lát nữa chờ Vương Chủng ra ngoài, cô có muốn chạy cũng chạy không được.

Mà chính trong khoảnh khắc Trần Tân Nguyệt xoay người, cô đã bỏ lỡ một màn thân thể dị chủng kia chợt khô quắt lại.

Tròng mắt trên đầu bắt đầu rung động kịch liệt, giống như là không chịu nổi lực hút nào đó, một chỉ tiếp một chỉ không ngừng bị kéo vào trong rồi nổ tung.

Phanh! Phanh! Phanh!

[ Giá trị thể lực +7 ]

[ Nhắc nhở ấm áp: Trạng thái đói khát đã kết thúc. ]

[ Nhắc nhở ấm áp: Miệng vết thương đã ngừng chảy máu, trạng thái mất máu đã kết thúc. ]

[ Giá trị sinh mệnh: 10/300 ]

[ Giá trị thể lực: 7 ]

Lúc này, trong góc trống trơn vươn ra một chỉ xúc tua hồng nhạt nho nhỏ, tiếp theo, bạch tuộc nhỏ thật cẩn thận từ bên trong bò ra ngoài.

Mắt thường có thể thấy được nó đã no đủ hơn rất nhiều, đến giác hút hình trái tim nho nhỏ đều phình phình lên.

“ Hô...... ”

Diệp Vân Phàm cuối cùng cũng hoãn qua được một hơi.

—— May là cược đúng rồi.

【 Không đủ không đủ! 】

【 Còn muốn! Đói đói! 】

【 Đói đói! Đói đói! 】

Giờ khắc này, Diệp Vân Phàm thật cảm thấy bản thân mình là một người cha già khổ cực phải bôn ba khắp nơi chỉ vì để có một ngụm cơm cho đám nhãi con ăn.

Nhưng hiển nhiên là bây giờ cũng không phải là thời điểm tốt để đút cơm, bởi vì ——

Diệp Vân Phàm liếc mắt nhìn xuống dưới một cái.

Rất hiển nhiên, anh không có bất luận khả năng nào có thể ăn sạch đám quái vật đang đến gần ở phía dưới.

Nhóm dị chủng nhỏ vốn dày đặc như đàn chuột đã hoàn thành xong giai đoạn đầu tiên cắn nuốt lẫn nhau để trưởng thành, số lượng của chúng cũng từ “ Chỉ ” biến thành “ Con ”.

Hình thể so chỉ vừa mới bị bạch tuộc nhỏ ăn luôn kia ước chừng lớn hơn gấp trăm lần.

Bọn người kia hình như rất muốn ăn sạch nó, vẫn luôn đuổi theo không bỏ.

Diệp Vân Phàm thật sự cũng chỉ là nhìn thoáng qua, đến dáng vẻ cụ thể của những quái vật đó cũng chưa thấy rõ, huống hồ anh cũng không muốn thấy.

Việc quan trọng nhất bây giờ là chạy trốn!

Chạy nhanh trốn đi!!!

Diệp Vân Phàm không biết cách bạch tuộc bơi, nhưng anh đã từng học bơi lội. Vấn đề duy nhất là việc dùng tám chỉ tay cùng nhau bơi có thể bị thắt lại với nhau không.

Cũng may kết quả thực nghiệm đã chứng minh, sẽ không.

Bạch tuộc nhỏ liều mạng bơi về phía trước, giá trị thể lực về mới được bổ sung lại bắt đầu ngã xuống từng chút một.

Nơi này đã cách rất gần mặt biển, bởi vì anh có thể nghe thấy tiếng sấm từ trên mặt biển đã gần sát bên tai, thậm chí còn thấy ánh sáng mờ mờ ảo ảo.

Đó hẳn là ánh sáng do con người tạo ra.

Diệp Vân Phàm nghĩ, nếu đã có nhân viên võ trang thâm nhập điều tra đáy biển, thì hiển nhiên con người cũng có lực lượng để chống lại những quái vật này.

Anh đã cân nhắc vô số lần trong đầu, nghĩ đến hết thảy các con đường có khả năng chạy thoát, nhưng cuối cùng Diệp Vân Phàm nhận ra bản thân giống như chỉ có duy nhất một con đường để đi.

Anh chỉ có thể chạy trốn về phía ánh sáng.

Lúc này mây đen dày đặc, sấm sét ầm ầm, ai cũng không biết dưới nước biển lạnh lẽo đang diễn ra một cuộc chơi săn mồi lớn cả đám quần ẩu một bé con.

Mà giờ phút này, nhóm kẻ săn mồi đang nhanh chóng kéo gần khoảng cách với con mồi.

Diệp Vân Phàm đã nghe thấy được thanh âm hàm răng cọ xát vào nhau, ngửi được mùi hôi thối nát, còn có cả những tiếng động khác, khó có thể hình dung, như là vô số ác quỷ đang cười nhạo.

Đám xúc tua nhỏ cũng không nói chuyện nữa, không biết là do chúng nó sợ đến mức nói không nên lời, hay là do Diệp Vân Phàm đang một lòng chỉ nghĩ đến việc lao về phía ánh sáng nên đã chủ động che chắn thanh âm của chúng nó.

[ Giá trị thể lực -1 ]

[ Giá trị thể lực -1 ]

[ Giá trị thể lực -1 ]

Bụp!

Bạch tuộc nhỏ cuối cùng cũng ngoi được đầu ra khỏi nước biển lạnh lẽo, cũng trong giây phút này anh rốt cuộc thấy rõ được dáng vẻ của nguồn sáng kia.

—— Đó là một ngọn hải đăng rất cao rất cao.

Mà ở trên đỉnh hải đăng, một vị bạch y thiếu niên đeo kiếm đứng thẳng.