Muốn Dán Dán Xúc Tua!

Chương 5: Chui vào

Ngày 07/06/2024

EDIT: Dandan

======

Ngay khoảnh khắc bạch tuộc nhỏ giãy giụa giữa chui vẫn là không chui, anh bỗng nhiên nghe thấy được một tiếng kêu kinh sợ.

“ Đội trưởng! ”

Vương viễn cầm máy đo chỉ số ô nhiễm bỗng nhiên sắc mặt đại biến:

“ Chỉ số ô nhiễm bắt đầu tăng lên! ”

Diệp Vân Phàm đột nhiên hoàn hồn, quay đầu lại liền thấy con số màu xanh lục kia đang nhanh chóng biến hóa, giống như là bị máu tươi nhuộm dần, cuối cùng dừng hình ảnh ở một màu đỏ đậm tươi đẹp ——

Chỉ số ô nhiễm: 99.99

Rắc.

Một tiếng giòn nứt cực nhỏ mới vừa vang lên, đã bị thanh âm càng thêm hoảng sợ của Kiều Ân đè ép đi xuống:

“ Không tốt! Nguyên tinh ở bên trong nát! ”

Nguyên tinh là một tinh thể cực kỳ mẫn cảm với vật chất ô nhiễm, cũng là trung tâm nguyên lý của máy kiểm tra đo lường ô nhiễm, thời điểm khi nguyên tinh vỡ vụn, liền đại biểu chỉ số ô nhiễm giờ phút này đã vượt qua phạm vi đo lường.

Khoảng khắc giọng nói rơi xuống, đáy biển vốn đen nhánh đều nhiễm một màu đỏ đậm mông lung mà quỷ dị, phảng phất như tòa mộ viên ngủ say dưới đáy biển này đã thức tỉnh.

Sắc mặt mọi người đột nhiên khó coi tới cực điểm.

Bởi vì chỉ số ô nhiễm đột nhiên bạo tăng...... Loại tình huống này chỉ có một loại khả năng.

“ Cửa ” muốn mở!

Trong phút chốc, đồng tử Trần Tân Nguyệt chợt khuếch trương đến mức tận cùng. Thanh âm của cô lập tức cất cao, gần như phá âm:

“ Chạy ——! ”

Các đội viên đều là người du tẩu trên lằn ranh sinh tử, một tiếng này không cần bất luận một lời giải thích gì, mọi người không chút do dự, lập tức có động tác.

Ngay cả Diệp Vân Phàm cũng động.

Nhưng mà những người đó là nhanh chóng rút lui, mà anh lại là thân mình thả trôi, tám chỉ xúc tua vạn phần hưng phấn bơi về hướng trái ngược.

Hoặc là chính xác ra, hẳn là chạy như điên về phía vại thủy tinh nhỏ kia.

Diệp Vân Phàm:???

Giờ khắc này, anh cảm giác chính mình giống như là bị một đám Husky đang mừng như điên giơ chân kéo chạy.

Đcm!

Kéo không được!

Diệp Vân Phàm thống khổ nhắm mắt.

Căn bản kéo không được!

Thời gian quá hấp tấp, Diệp Vân Phàm còn không có tới kịp thích ứng khối thân thể phi nhân loại này, cũng còn không có hoàn toàn khống chế hành vi của đám xúc tua.

Vì thế khi lại phục hồi tinh thần lại, bản thân cũng đã chen vào trong vại thủy tinh.

【 A ~】

【 Thoải mãi~】

Cảm giác này giống như là cảm giác ngâm suối nước nóng sau khi leo núi Thái Sơn, mỗi một tế bào trên người đều phát ra rêи ɾỉ vui sướиɠ.

Ngay cả Diệp Vân Phàm đang mộng bức cũng không khỏi đi theo phát ra một tiếng than thở thoải mái.

Tóm lại, không hiểu ra sao.

Không hiểu ra sao mà thoải mái, lại không hiểu ra sao mà quen thuộc, thật giống như anh đã từng chui vào quá thật nhiều thật nhiều vại vại xinh đẹp.

Nhưng Diệp Vân Phàm vô pháp tiếp tục nghĩ sâu hơn, bởi vì trong đầu anh tràn đầy tiếng hoan hô hưng phấn của nhóm quỷ nhỏ.

【 Tiến vào lạp tiến vào lạp! 】

【 Oa oa, vại vại ~ 】

【 Hắc, vại vại, hắc hắc, hắc hắc hắc...... 】

Mấy tiếng cười ngớ ngẩn hưng phấn mà thoả mãn nhộn nhạo trong đầu Diệp Vân Phàm.

Tiếng cười này thực ma tính, hơn nữa hình như rất có sức hút với anh, làm cho Diệp Vân Phàm đều nghĩ đi theo hắc hắc cười hai tiếng.

Giây tiếp theo, mặt đất ầm ầm chấn động.

Phanh! Phanh! Phanh!

Tiếng đứt gãy đáng sợ không ngừng truyền đến từ bên dưới, tiếng sau lớn hơn tiếng trước.

Tòa thành thị đã chết đi này phát ra rêи ɾỉ thống khổ, mặt đất bị xé rách ra một cái khe thật lớn, ngay lập tức quét ngang qua mấy chục mét.

Vô số kiến trúc cũ sụp đổ rơi xuống, ngã vào vực sâu.

Cảnh tượng tận thế quả thực làm Diệp Vân Phàm sởn tóc gáy, tiếng cười si hán của đám xúc tua nhỏ chợt ngừng lại, cuộn tròn ôm đầu, an tĩnh như gà.

Oanh! Oanh! Oanh!

Khe lớn còn đang tiếp tục lan ra, như là muốn chém tòa di hài thành phố khổng lồ này thành hai nửa.

Ánh sáng đỏ dưới khe tỏa sáng cực đại, như chủ nhân địa ngục đã mở ra con ngươi đỏ rực, nhìn trộm nhân thế.

Trong khoảnh khắc, nước biển trong phạm vi trăm mét ầm ầm chảy ngược, hình thành lốc xoáy cực kỳ khủng bố.

Nó mang theo lực lượng hủy thiên diệt địa, bẻ gãy nghiền nát cắn nát hết thảy.

Tiếng gào mãnh liệt như dã thú khát máu, một ngụm cắn lên vại thủy tinh nhỏ yếu ớt, sinh sôi lôi kéo nó cùng bạch tuộc nhỏ trốn ở bên trong cùng đi ra ngoài.

Không tốt!

Diệp Vân Phàm đáy lòng trầm xuống.

Anh liền biết nhóm quỷ nhỏ không có đầu óc này không đáng tin cậy!

Nhưng hiện tại Diệp Vân Phàm đã vô pháp chống cự dù chỉ một chút nhỏ bé, trong chớp mắt ngay cả tuộc mang vại đều bị quấn vào trong lòng lốc xoáy khủng bố kia.

Cùng thời khắc đó, tất cả thành viên tiểu đội bảy đều điên cuồng chạy trốn. Kiến trúc phế tích bọn họ vừa đứng đã rách nát, dòng nước xiết nơi lốc xoáy đáng sợ gió cuốn mây tan cắn nuốt hết thảy.

“ Đội trưởng! ”

“ Cứu...... A —— ”

Kiều Ân lần đầu tiên ra nhiệm vụ rất hoảng sợ, không bơi được mấy mét đã bị dòng nước xiết cuốn đi.

“ Câm miệng! ”

Một bàn tay to từ sau lưng gắt gao túm chặt cổ áo hắn.

Kiều Ân ngẩn người, lập tức phân biệt ra thanh âm phát ra từ chip thông tin là vị anh Vương dữ dằn kia.

Hắn kinh hỉ quay đầu lại, phát hiện cánh tay nam nhân căng chặt cơ bắp, khoa trương bành trướng, thậm chí nứt vỡ đồ tác chiến, giống như mãnh thú hung hãn tỏ rõ lực lượng của mình.

Vương Viễn một tay túm hắn túm trở về, giống như xách gà con đưa cho Trần Tân Nguyệt bên cạnh, ngữ khí rất không kiên nhẫn:

“ Người của cô, canh kỹ! ”

Nói xong, hắn quay đầu bắt lấy cột thép lung lay sắp đổ, nghịch dòng nước xiết leo lên rời đi, như là một đầu cự vượn hung hãn mạnh mẽ.

Trần Tân Nguyệt cau mày không trả lời, lại cũng duỗi tay gắt gao nắm chặt cổ áo Kiều Ân. Cô tháo xuống mũ giáp, lộ ra khuôn mặt thanh tú lại kiên nghị.

Chỉ là giây tiếp theo, sườn mặt của nữ nhân trở nên tái nhợt, hiện ra từng vết sâu, tiếp theo bay nhanh biến hóa thành dáng vẻ mang cá.

Dòng nước xiết điên cuồng xung quanh lập tức như là đã chịu cái gì đó kỳ dị dẫn đường, hơi hơi dừng lại.

Kiều Ân ngơ ngác nhìn chằm chằm cô, nghĩ thầm hóa ra phương hướng dị biến của đội trưởng là loại cá, trách không được mặt trên chỉ định tiểu đội bọn họ lẻn vào điều tra.