Nhặt Được Một Mỹ Nhân Ngư

Chương 8: Anh là người tốt

Ngày 17/02/2024

EDIT: Dandan

======

“ Sẽ không có việc gì. ” Orwell ra tiếng an ủi.

Chỉ là tuy hắn nói như vậy, nhưng cũng sợ tiểu mỹ nhân ngư đã chịu kinh hách, liền dặn dò Mông Nhĩ vài câu, sau đó ôm Mục Thất bước nhanh rời đi.

Mông Nhĩ bị dặn dò leng keng hữu lực nói một tiếng “ Rõ, thượng tướng ”, đột nhiên ý thức được còn một vấn đề khác nữa.

Bạch tuộc đâu? Phải xử lý bạch tuộc như thế nào?

Chỉ là hắn còn chưa kịp hỏi, Orwell đã ngồi lên xe huyền phù rời đi.

Mông Nhĩ chỉ có thể hậm hực nuốt lời nói trở lại.

Mà ở một bên khác, Orwell đã đem tiểu mỹ nhân ngư về đến nhà, đi về phía bể cá thủy tinh đã được chuẩn bị tốt, thả Mục Thất vào trong.

Về lại trong nước, Mục Thất vui vẻ lắc lắc đuôi cá, vỗ đánh ra một vòng lại một vòng gợn sóng, bắn ra không ít bọt nước. Lại lẻn vào trong nước, phun ra không ít phao phao.

“ Thượng tướng tiên sinh. ”

Phát hiện nam nhân đang nhìn bản thân mình chơi nước, Mục Thất cảm thấy có chút thẹn thùng, cậu trồi lên mặt nước, ngượng ngùng gọi một tiếng.

“ Ân? ” Orwell không khỏi nhướng mày, “ Cậu kêu tôi là gì? ”

“ Thượng tướng tiên sinh. ” Mục Thất nhỏ giọng lặp lại một lần.

“ Vì cái gì lại thêm tiên sinh ở phía sau? ”

“ Bởi vì…… Bởi vì…… ” Tiểu mỹ nhân ngư có vẻ phá lệ thẹn thùng, cậu ghé vào kính thủy tinh, đồng tử lóe sáng ánh sáng lấp lánh, “ Bởi vì đây là cách gọi tôn kính. ”

“ Gọi tôi Orwell là được rồi. ” Hắn duỗi tay xoa mái tóc vàng của nhân ngư, nhân ngư ngoan ngoãn ngửa đầu nhìn mình.

“ Vậy…… ” Mục Thất nghiêng đầu, “ Orwell tiên sinh. ” Cậu vẫn là muốn thêm hai chữ “ Tiên sinh ” ở phía sau tên.

“ Nếu cậu muốn gọi như vậy thì cứ gọi đi, không sao cả. Đúng rồi. ” Orwell chuyển đề tài, “ Cậu từng ăn qua bánh kem sao? ”

“ Bánh kem? Đó là là cái gì? ” Mục Thất tò mò hỏi, “ Ăn ngon sao? Có ngon bằng tiểu cá bạc sao? ”

“ Ân, hương vị hẳn là cũng không quá tệ. ” Orwell khó được chần chờ, “ Nhưng tôi cũng không biết có ngon hơn tiểu cá bạc hay không. Chỉ là tôi cảm thấy…… Cậu sẽ thích bánh kem. ”

Hắn nhìn về phía nhân ngư, “ Muốn nếm thử sao? ”

Mục Thất vội vàng gật gật đầu.

Sự thật đúng như Orwell đã nghĩ, tiểu mỹ nhân ngư quả nhiên rất thích bánh kem.

“ Orwell tiên sinh. ” Nhân ngư tay cầm bánh kem đột nhiên nhìn về phía hắn, trong mắt là sự hồn nhiên, “ Anh là người tốt. ”

“ Ngu Ý nói, Orwell tiên sinh là người xấu. ” Mục Thất hoàn toàn không biết miệng mình có dính một chút bơ, “ Nhưng là tôi cảm thấy…… Orwell tiên sinh là người tốt…… ”

Orwell không có trả lời, mà là lại gần Mục Thất, mang theo vài phần trêu đùa nói, “ Cậu cảm thấy tôi là người tốt? ”

Mục Thất đỏ mặt, nhưng vẫn là nghiêm túc gật đầu, “ Orwell tiên sinh là người tốt. ”

“ Nếu…… ” Orwell chuyển động tâm tư, “ Tôi nói, nếu tôi không phải là người tốt thì sao? ”

Tiểu mỹ nhân ngư lại ngây ngẩn cả người.

Cậu tựa hồ không hiểu tại sao hắn lại nói thế, ấp úng nửa ngày, “ Thế… Thế…… ”

Cuối cùng thanh âm nhỏ như muỗi kêu nói, “ Thế cũng là người tốt…… ”

Thật là…… Đáng yêu.

Orwell đột nhiên vươn tay nắm cằm nhân ngư, đối phương bị bắt ngửa đầu, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn lại mảnh khảnh.

Ở trong lời đồn, mỹ nhân ngư nguy hiểm lại mê người, có được một hàm răng nanh bén nhọn cùng tiếng ca có thể mê hoặc con người. Chính là tiểu mỹ nhân ngư trước mắt hắn này lại yếu ớt giống một tiểu bạch thỏ hồn nhiên vô hại.

Tiểu mỹ nhân ngư không hiểu mà nhìn hắn.

Orwell vươn lòng bàn tay, chậm rãi chà lau đi vết bơ dính trên khóe miệng Mục Thất, “ Nơi này, dính một chút bơ. ”