Nhặt Được Một Mỹ Nhân Ngư

Chương 6: Tôi không thích cải chua

Ngày 10/02/2024

EDIT: Dandan

======

Orwell còn chưa kịp phục hồi tinh thần, tiểu mỹ nhân ngư đã mở hai tay ra, đôi mắt màu ngọc bích nhìn mình không chớp mắt.

Đôi mắt thuần khiết không một tia tạp chất kia thế mà toát ra một chút ủy khuất, giống như là nói chính mình cần phải bế cậu lên mới được.

Orwell chỉ cảm thấy trái tim chưa bao giờ có ai bước chân vào kia của mình giống như có cái gì đó đã bắt đầu nảy mầm, hắn vội vàng bước nhanh lên trước, quỳ gối trên boong tàu cong eo xuống, duỗi tay ôm lấy vòng eo của tiểu mỹ nhân ngư, theo sau bế đối phương từ trong nước lên.

“ Rầm —— ” thời điểm đuôi cá rời khỏi nước kia bắn lên không ít bọt nước, Orwell dùng một tay ôm eo tiểu mỹ nhân ngư, một tay khác theo vòng eo của đối phương một đường đi xuống, đem đuôi cá của đối phương ôm vào giữa khuỷu tay mình, lúc này mới hoàn thành cái ôm công chúa.

Mục Thất nắm chặt quần áo của Orwell.

Không có sức nổi ở trong nước chống đỡ, đuôi cá của cậu trở nên càng trầm trọng, hơn nữa bản thân còn lên tinh hạm, hoàn cảnh lạ lẫm càng làm tăng thêm cảm giác không thoải mái, làm Mục Thất vốn đã sợ hãi càng khủng hoảng thêm, chỉ có thể dúi đầu vào trong lòng ngực nam nhân, bất lực bắt lấy cổ áo trước ngực đối phương, không rên một tiếng.

Tiểu mỹ nhân ngư theo bản năng mà ỷ lại làm trong lòng Orwell mềm nhũn, hắn ôm đối phương đi vào trong tinh hạm, Mông Nhĩ ở phía sau cũng đang muốn đi theo vào——

“ Tôi thì sao? Ai ôm tôi lên?! ”

Ngu Ý còn đang ở trong biển vẻ mặt nghiêm túc, y chống nạnh, lớn tiếng nói, “ Không có người ôm tôi sao?! ”

Mông Nhĩ: “ …… ”

Hắn đột nhiên cảm thấy không tốt, quả nhiên, thượng tướng ôm tiểu mỹ nhân ngư lập tức xoay người, ánh mắt lạnh lẽo đến mức có thể hóa thành thực thể đang trần trụi mà nói cho hắn một sự thật, hắn muốn đi ôm chỉ bạch tuộc kia!

“ Thượng tướng…… Thượng tướng…… ” Mông Nhĩ lắp bắp nói, “ Sau…… Sau đó đặt chỉ bạch tuộc kia ở chỗ nào? ”

“ Không phải cậu có phòng sao? ” Orwell lạnh lùng nói, xoay người đi vào tinh hạm.

Mông Nhĩ: “ …… ” Hắn kêu khổ không thôi, lại cũng chỉ có thể đi về phía chỉ bạch tuộc kia, vươn tay.

Ngu Ý ngửa đầu nhìn hắn, vạn phần ghét bỏ, “ Vì cái gì lại tới một người xấu như vậy, không thể gọi một người đẹp lại đây sao?! ”

“ Cậu nói cái gì?! ” Mông Nhĩ cơ hồ phá âm, hắn thiếu chút nữa là chửi ầm lên, “ Cậu nói tôi xấu? Cậu có biết tôi được bình chọn là một trong những quan quân muốn gả cho nhất trong năm 1763 kỷ công nguyên trên Tinh Võng không?! Cậu thế mà dám nói tôi xấu?! ”

Ngu Ý không cho là đúng, “ Vậy anh đẹp được như tiểu Thất sao? ”

“ Tiểu Thất? Cái gì tiểu —— ” ý thức được “ Tiểu Thất ” là tên của mỹ nhân ngư, Mông Nhĩ lập tức dừng miệng.

Ngu Ý càng thêm khinh thường ngửa đầu, “ Không đẹp bằng tiểu Thất chính là xấu! ”

Mông Nhĩ im lặng.

Hắn nhắm lại miệng vớt bạch tuộc từ dưới biển lên, bước vào trong tinh hạm.

Một bên khác, Orwell mang tiểu mỹ nhân ngư về phòng mình bỗng cảm thấy không đúng, bởi vì sau khi hắn đặt cậu lên giường, đối phương vẫn luôn cúi đầu không nói một câu.

“ Làm sao vậy tiểu Thất? Tên cậu là tiểu Thất đúng không? ” Orwell thấy thế không khỏi nửa quỳ xuống, “ Rời khỏi nước nên có chút không thích ứng sao? ”

Hắn vừa nói vừa nhìn về phía đối phương, rồi lại khựng lại khi nhìn thấy khuôn mặt kia của đối phương.

Đôi mắt đẹp như ngọc bích kia trở nên đỏ bừng, trong nháy mắt nhìn thấy mình kia lại nhanh chóng nổi lên sương mù, giống như ngay sau đó liền phải có nước mắt tựa như trân châu rơi xuống.

Orwell cầm lòng không đậu xoa xoa gương mặt của tiểu mỹ nhân ngư, nhíu mày, quan tâm nói: “ Sao thế…… Khóc? ”

Hắn còn chưa nói chưa xong, vừa mới bắt đầu nói kim đậu đậu trong mắt mỹ nhân ngư liền bắt đầu rớt xuống từng viên từng viên một, rơi trên mặt đất phát ra một tiếng lại một tiếng vang thanh thúy.

“ Có thể…… Có thể không làm cá hầm cải chua sao? ” Mục Thất hít hít mũi, cảm xúc sợ hãi cùng khủng hoảng trong một giây này đạt tới đỉnh điểm, “ Tôi... Tôi không thích cải chua.”