Sau Khi Trộm Sinh Con Của Ảnh Đế

Chương 5: Gối ôm hình người

Ngày 04/08/2024

EDIT: Dandan

======

Đêm dần dần khuya, tiểu khu chậm rãi an tĩnh lại. Người trong tòa nhà này cũng dần dần đi vào giấc ngủ.

Nhưng nhà Phong Nghiên vẫn còn sáng đèn.

Giờ phút này Phong Nghiên đang ngồi sau bàn làm việc, dựa lưng vào ghế, bắt chéo chân vui vẻ đọc kịch bản.

Trên bàn làm việc là vở cùng sách nằm ở khắp nơi, trong tay Phong Nghiên cầm chính là kịch bản đạo diễn đưa y.

Sau khi《 Hải Vương 》 đóng máy, lịch trình của Phong Nghiên liền trống không, đến giờ vẫn chưa tìm được kịch bản yêu thích, bởi vậy rất nhiều đạo diễn đều nhân cơ hội này mà nhét rất nhiều kịch bản mời y hợp tác, lúc này Phong Nghiên chính là chọn lựa từng quyển từng quyển.

Đọc một lát, Phong Nghiên buông vở, lấy ra điện thoại vào weibo.

Không trả lời.

Chắc là đã đi ngủ?

Phong Nghiên cười cười, lắc đầu bất đắc dĩ.

Phong Nghiên không chờ đến trả lời từ ai đó, nhưng lại chờ đến điện thoại của trợ lý.

“ Anh Nghiên, chúng ta có cần khống chế bình luận không? ”

“ Cái gì? ”

“ Hoặc là thanh minh? ”

Lúc này Phong Nghiên mới hiểu trợ lý nói chính là cách giải quyết cho chuyện Dư Vị Hi kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Phong Nghiên cười nhẹ một tiếng, nói: “ Không cần. ”

Bên kia điện thoại, trợ lý đã hóa đá tại chỗ.

Đây..... Anh Nghiên sao lại cười dịu dàng như vậy khi thảo luận việc này...... ?

Trong lúc trợ lý hoài nghi bản thân có gặp ảo giác không, lời nói kế tiếp đã trực tiếp làm hắn điếc.

“ Còn rất đáng yêu. ”

“ Anh Nghiên... Anh có phải đã quá mệt mỏi rồi không?”

“ Nói chuyện kiểu gì thế. ”

Phong Nghiên dặn dò trợ lý vài câu về công việc kế tiếp rồi mới cắt đứt cuộc gọi.

Là thật sự rất đáng yêu.

Phong Nghiên nhớ tới dáng vẻ lúc ở trong thang máy của Dư Vị Hi, cứ như một bé mèo đang giương nanh múa vuốt với mình.

Phong Nghiên là ảnh đế có thực lực, có danh tiếng, có tư lịch, tiểu bối trong vòng gặp y luôn cung cung kính kính, mà tư lịch so với y thâm hậu hay là ngang nhau cũng đều nho nhã lễ độ, vẫn duy trì một khoảng cách vừa vặn, chỉ có Dư Vị Hi......

Có lẽ là bởi vì đêm khuya, Phong Nghiên chợt nhớ tới dáng vẻ Dư Vị Hi khi họ cùng đóng phim vào ba năm trước.

Những người khác không biết, chỉ có y là rõ ràng, thời điểm Dư Vị Hi mới vừa gặp mặt ở chung với y đã luôn thấp thỏm cùng vì không biết nên ở chung như thế nào mà biểu hiện ra bén nhọn.

Khi đó, Phong Nghiên rất có kiên nhẫn, đi loát thuận từng cây từng cây mao.

Chỉ là Phong Nghiên cũng không hiểu được vì sao khi mối quan hệ của hai người đang dần dần ấm lên, thì kể từ lúc đóng máy Dư Vị Hi lại đột nhiên biến thành dáng vẻ muốn gϊếŧ chết y như hiện tại này.

Phong Nghiên lắc lắc đầu, đứng dậy đi rửa mặt chuẩn bị ngủ.

Chiếc đèn cuối cùng trong tòa nhà cũng đã tắt, tất cả chìm vào bóng đêm ôn nhu mà cô độc.

•••

Sáng hôm sau, Dư Vị Hi là cuộc gọi của bảo vệ đánh thức.

“ Alo...? ”

“ Cho hỏi là Dư tiên sinh sao? ”

“ Ừ... ”

“ Một người bạn họ Du của ngài có gửi cho ngài một gói hàng, hiện đang được đặt ở quầy trữ vật, mật mã đã gửi qua ngài ạ. ”

“ Ừm ừm. ”

Dư Vị Hi ngáp một cái, nhìn Bánh Mật còn đang ngủ ngon lành, mơ mơ màng màng đứng lên.

Kỳ thật hiện tại đã không còn sớm, nhưng Dư Vị Hi bởi vì ý thức cùng hệ thống liên tiếp, tiêu hao tinh thần rất lớn, bởi vậy cực kỳ thích ngủ, mặc dù tối hôm qua đi ngủ sớm cũng phải ngủ rất lâu hơn nữa mới có thể tự nhiên tỉnh.

Dư Vị Hi có thói quen nhận được chuyển phát nhanh thì nhất định phải lập tức đi lấy, nhưng lại thật sự rất buồn ngủ, lười đi phòng tắm rửa mặt, tùy tiện rút một tờ khăn giấy ướt trên bàn xoa xoa mặt, mặc thêm áo khoác liền đi xuống lầu.

Đồ vật Du Hàm gửi đến còn rất to.

Dư Vị Hi ôm một hộp hình chữ nhật siêu lớn, đứng ở thang máy thầm nghĩ như thế.

“ Buổi sáng tốt lành nha nhóc con! ” Một cụ ông chạy bộ buổi sáng trở về nhìn đến Dư Vị Hi, nhiệt tình chào hỏi: “ Mới chuyển đến sao? Trước kia chưa từng gặp cậu, đây là đi lấy thứ gì mà dài như vậy. ”

“ Ờ... ” Dư Vị Hi còn có chút ngốc, đỉnh đầu tóc xoã tung hỗn loạn vẫy vẫy tay với cụ ông : “ Con cũng không biết, còn chưa có xem nữa...... ”

Cửa thang máy mở ra, Dư Vị Hi ôm hộp đi ra ngoài.

Đυ.ng vào ——

Sau đó trực tiếp đυ.ng phải nam nhân có lẽ là đang gấp gáp đuổi thời gian bước vội vào thang máy.

Dư Vị Hi là học nhảy, sức lực tự nhiên lớn, nhưng sức lực lại lớn thân thể cũng là uyển chuyển nhẹ nhàng nhỏ gầy.

Bởi vậy, đầu Dư Vị Hi đυ.ng phải l*иg ngực cứng bang bang của người kia, dưới lực quán tính trực tiếp bị đâm trở về lại trong thang máy, mông tiếp đất.

“ Ui da! ” Cụ ông kinh hô nhìn người bị đâm bay trở lại.

Hộp giấy trong tay Dư Vị Hi cũng ngã xuống, nói trùng hợp thì cũng trùng hợp, vừa lúc rơi bên ngoài cửa thang máy.

Mà Dư Vị Hi bị đâm về thang máy chỉ có thể mộng bức mà nhìn cửa thang máy trước mắt mình chậm rãi khép lại.

••

•••

Mũi Phong Nghiên bị đỉnh đầu Dư Vị Hi đâm cho phát đau, đầu váng mắt hoa, đợi y tỉnh táo lại, liền thấy cảnh tượng trước mắt ——

Cửa thang máy đóng lại, hộp giấy lẻ loi rơi xuống trước cửa thang máy, cùng...

Từ trong hộp rớt ra, là gối ôm hình người in theo dáng người y.

Và là loại chỉ mặc mỗi cái qυầи ɭóŧ.

Phong Nghiên: “ ... ”

======

Tác giả có lời muốn nói:

Du Hàm: Ẩn sâu công cùng danh