Bạch Trăn Trăn không chút để ý hỏi ngược lại: “Nói cho anh biết làm gì, để xem anh và vị hôn thê của anh ân ái sao?”
Vẻ mặt Lục Chiêu hơi thay đổi.
“Trăn trăn, em nghe anh giải thích……”
“Tôi không nghe.” Bạch Trăn Trăn trợn trắng mắt, cô gái này thật sự là không cho Lục Chiêu chút mặt mũi nào, toàn những câu đâm vào tâm:
“Luôn miệng nói tôi là bạch nguyệt quang cầu mà không được, tôi chỉ đi ra nước ngoài mà thôi có chứ phải đã chết đâu? Mà anh đã xoay người ôm ấp mẹ kế của người ta, giờ nhìn bộ dạng của anh thật là hạ tiện!”
Sau khi nói xong câu này, đến cả cô đứng ở bên cạnh nghe cũng sững sờ.
Chị gái này thật dũng mãnh.
Xung quanh cũng chìm vào im lặng chết chóc.
Vài người biết thân phận của Lục Chiêu đều rất ăn ý quay đầu đi, coi như không nghe thấy câu nói mắng chửi kia.
Sắc mặt của Lục Chiêu lại càng đáng sợ hơn, vừa xanh lại vừa trắng bệch.
Tổng tài cao cao tại thượng, có bao giờ chịu phải ủy khuất như này đâu, nhưng người mắng chửi anh ta lại là Bạch Trăn Trăn nên anh ta chỉ có thể nhẫn nhịn.
Nhưng mà…
Trong thời điểm này, luôn có người muốn tìm đường chết…
Trang Minh Nguyệt đến.
Cô ta không chỉ đi đến mà còn mặc trang phục sang trọng tham dự, váy dài màu đỏ thắm, còn trang điểm vô cùng tinh xảo lộng lẫy, sợ người ta nhìn không ra là cô ta đến đây để tranh giành tình cảm.
Quả nhiên khi Lục Chiêu nhìn thấy cô ta thì sắc mặt trầm xuống liền.
Lục Chiêu thích Bạch Trăn Trăn là chuyện ai cũng biết, hiện tại mọi người ở đây đều chờ xem kịch hay, cũng có người vội vàng ân cần chào hỏi vị hôn thê Trang Minh Nguyệt này của Lục tổng.
Trang Minh Nguyệt rất hưởng thụ sự nịnh nọt này, cô ta hơi nâng cầm lên, tất cả những lời hỏi thăm cô ta đều dùng thái độ kiêu ngạo trả lời, sau đó đi lại chỗ Lục Chiêu.
Đến gần, nàng vãn thượng Lục Chiêu cánh tay.
“A Chiêu……”
Vừa dứt lời, cánh tay liền bị đẩy ra: “Cô tới làm cái gì?”
Vẻ mặt Lục Chiêu rất khó coi, nếu không phải ở trong trường hợp, chỉ sợ bàn tay vừa đẩy cánh tay của Trang Minh Nguyệt ra sẽ rơi trên mặt mặt cô ta.