Diệp Thần Diễm đưa tay tiếp được, phát hiện bên trong là vài lọ thuốc.
"Lễ thượng vãng lai." Đỗ Hành cười rạng rỡ, "Lần này ngọt thật đấy."
Hắn ngoái đầu, nhìn sâu vào mắt Diệp Thần Diễm:
"Diệp sư đệ, đừng tự cho mình là mèo vờn chuột, nắm chắc thắng lợi. Tiểu tâm thua cả bàn cờ."
Diệp Thần Diễm nắm chặt lọ dược trong tay, biểu cảm thoáng hiện vẻ khó lường.
Đỗ Hành dứt lời, biến mất vào bóng đêm. Diệp Thần Diễm thu lại ngân thương, gõ nhẹ vào cửa sổ phòng Dư Thiên Đường.
Chỉ một lát sau, Dư Thiên Đường mang vẻ mặt uể oải, mơ màng mở cửa sổ:
"Lại về nữa à…"
Nhìn rõ người trước mặt, y thoáng khựng lại:
"Là… là ngươi."
Diệp Thần Diễm nhoẻn cười hỏi:
"Ai lại về nữa?"
Dư Thiên Đường ánh mắt dao động, chỉ chỉ phía sau hắn:
"Chim nhỏ."
"Vừa rồi có một con chim nhỏ gõ cửa sổ của ta."
Diệp Thần Diễm gật đầu, chống cằm, thu lại ý cười:
"Đêm nay chỉ có chim nhỏ tìm muội thôi sao?"
Dư Thiên Đường thoáng chột dạ, nhưng vẫn gắng gượng:
"Còn… còn có ngươi."
Diệp Thần Diễm hừ nhẹ một tiếng, ném chiếc túi nhỏ Đỗ Hành tặng cho Dư Thiên Đường.
Dư Thiên Đường lúng túng nhận lấy, mở ra xem:
"Đây là gì? Thuốc sao? Lại có mùi vị kỳ quái nào đó à?"
Diệp Thần Diễm nhướng mày:
"Ngọt."
Dư Thiên Đường ngẩn người, mở thử một lọ, phát hiện đúng là mùi ngọt như đường đậu.
Y thoáng đỏ mặt, ngẩng lên hỏi hắn:
"Ngươi… ngươi mua à?"
"Không phải," Diệp Thần Diễm lạnh nhạt đáp, "Là sư huynh muội đưa."
Dư Thiên Đường nghe nhắc đến sư huynh, thoáng ngây ra, ngơ ngác nhìn Diệp Thần Diễm:
"Sư huynh? Là sư huynh nào của ta?"
Diệp Thần Diễm khẽ hít một hơi sâu, ánh mắt lạnh lùng nhìn y:
"Muội còn có bao nhiêu sư huynh?"
Dư Thiên Đường nghiêng đầu, vẻ mặt mơ hồ:
"A? Ta trong tông môn xếp hàng hai mươi, ngoại trừ ba vị sư tỷ, còn có mười sáu sư huynh. Cái này ngươi cũng không tính ra được?"
Diệp Thần Diễm khép mắt, nở nụ cười gượng gạo:
"Nhưng ta đoán không chỉ mười sáu đâu."
Dư Thiên Đường càng thêm bối rối:
"Ơ? Chẳng phải vậy sao? Nếu có người mới nhập môn, họ cũng chỉ là sư đệ của ta thôi. Ngươi nói cái gì không rõ ràng gì cả."
Diệp Thần Diễm không đáp, đứng dậy, phất tay:
"Thôi, muội cứ đi ngủ đi."
Hắn xoay người bước đi, mỗi bước chân như mang theo sự bất mãn khó giấu.
Dư Thiên Đường thoáng chần chừ rồi vội gọi lại:
"Diệp Thần Diễm, chờ đã!"
Diệp Thần Diễm ngoái đầu, ánh mắt lạnh nhạt:
"Còn chuyện gì nữa?"
Dư Thiên Đường đưa tay chỉ vào túi thuốc:
"Ngươi chẳng phân chia gì sao? Nhiều thế này, ngươi không muốn giữ lại chút nào à?"
Diệp Thần Diễm cười khẩy, lạnh nhạt buông một câu:
"Ta không cần. Ta chỉ thích ăn đồ chua cay."
Dư Thanh Đường há miệng thở dốc, không biết người này sao lại có tính khí kỳ lạ như vậy. Nhưng hăn đã tự mình nói như thế, Dư Thanh Đường chỉ đành phải nhịn, thu hồi lọ đan dược, thuận miệng đáp:
“Khá tốt, đồ chua cay thì đâu cũng có, nói ra thì cái gì ngươi cũng thích.”
Diệp Thần Diễm dừng bước, quay đầu lại trừng mắt nhìn y, ngạc nhiên nhận ra gã này đã đóng cửa sổ rồi, và còn nhanh chóng về phòng trước y một bước.
“Ngươi!” Diệp Thần Diễm hít sâu một hơi, tức giận bước vào phòng mình, ngã vật ra giường, cắn chặt răng, “Hừ.”
“Trong miệng một câu nói thật cũng không có.”