Ông chủ cười mỉm nói: “Sắp đi rồi.”
Lộ Nhĩ chỉ liếc qua một cái rồi thu lại ánh mắt, cuối cùng rời khỏi quán bar trước khi ông chủ kịp đóng cửa.
Vào khoảnh khắc cửa vừa đóng lại, cậu thanh niên ở tầng hai leo xuống hàng rào và hạ cánh một cách vững chãi trước mặt Giang Tẫn.
Cậu ta nói: “Cậu dẫn theo cái đuôi nhỏ kia đến đây, suýt nữa làm chúng ta bị lộ.”
Giang Tẫn bình tĩnh đến mức có vẻ hơi lạnh lùng nhìn cậu ta.
Ông chủ đứng bên cạnh vẫn giữ nụ cười: “Đi đi, chúng ta xuống dưới nói.”
Sau đó, ba người cùng đi về phía quầy bar. Ông chủ lấy ra một chai rượu, một mặt của tủ rượu tự động mở ra, trở thành một cánh cửa - chính là bức tường mà Lộ Nhĩ vừa thấy.
Giang Tẫn không phải là lần đầu tiên đến phòng bí mật này, nhưng mỗi lần vẫn cảm thấy ngột ngạt.
Ông chủ quán bar cởϊ áσ hoodie và thay vào một chiếc áo khoác màu tối, đồng thời ném cho Giang Tẫn và cậu thanh niên kia một bộ.
“‘Quỷ ảnh’ ở thành phố lân cận đã lên tin tức, chắc các cậu cũng biết. Hiện tại, nghi ngờ rằng người đó là một dị năng giả. Vì sự việc ngày càng nghiêm trọng, người dân đã không dám ra ngoài vào ban đêm. Cảnh sát lần này đã ủy thác cho chúng ta nhiệm vụ bắt sống người đó.”
“Giang Tẫn, cậu mới thức tỉnh dị năng, lại là người mới trong tổ chức. Lần này đi học hỏi chút, gặp nguy hiểm thì hãy tránh xa. Nhớ kỹ, đừng coi thường.” Ông chủ nói xong, lại nói với cậu thanh niên: “Diệp Đồ, lần này cậu chủ trì chiến đấu, tôi hỗ trợ.”
Diệp Đồ nhún vai: “Hiểu rồi, một mình tôi, hai người hỗ trợ.”
Rõ ràng cậu ta chướng mắt Giang Tẫn, người chỉ mới thức tỉnh dị năng không lâu, cho rằng đối phương không giúp được gì.
Giang Tẫn không nói gì về vấn đề đó.
Hắn gia nhập tổ chức không phải để được người khác coi trọng, hắn chỉ có hai mục tiêu, một là kiếm tiền nhanh, hai là…
“Tư Bộ, việc tôi nhờ ông điều tra đã có kết quả chưa?” Giang Tẫn hỏi ông chủ quán bar.
Tư Bộ nghe vậy, cười nói: “Tôi tưởng sau sự việc vừa rồi, cậu đã có câu trả lời rồi. Sao, không nỡ nghi ngờ cậu ta sao? Cậu ta đã theo dõi cậu suốt chặng đường.”
Giang Tẫn mặt không cảm xúc: “Ông nói kết quả điều tra đi.”
Giang Tẫn tham gia cùng bọn họ vì nhóm người này có mối quan hệ rộng, tài nguyên và bối cảnh, có thể điều tra bất cứ thứ gì họ muốn.
Điều kiện đầu tiên mà Giang Tẫn đưa ra chính là: giúp hắn điều tra thân phận của Lộ Nhĩ.
“Được rồi, kết quả là... trên thế giới này không có người nào tên là ‘Lộ Nhĩ’. Dù là về thân phận hay diện mạo của cậu ta, tìm khắp liên minh cũng không tìm được người này.”
Phòng bí mật lặng im một lúc.
Tư Bộ cảm thấy kết quả này đã rất rõ ràng, Lộ Nhĩ chắc chắn có vấn đề.
Không ngờ Giang Tẫn lại nói một câu khiến ông chủ cực kỳ sốc.
Hắn nói: “Có khả năng nào, Lộ Nhĩ, có thể đến từ một thế giới khác...”
Tư Bộ và Diệp Đồ đều nhìn hắn: “Một thế giới khác là gì?”
Giang Tẫn: “Đại… Ma Vương, đại loại như thế.”
Diệp Đồ: “Phụt.”
Tư Bộ: “Hahahaha!”
Giang Tẫn: “…”
Được rồi, hắn biết lời này rất ngớ ngẩn.
Tư Bộ hoàn toàn bỏ qua câu nói của hắn, tiếp tục chủ đề vừa rồi: “Theo những gì cậu nói trước đây, trên người Lộ Nhĩ có một ít dị năng. Việc cậu ta giấu thân phận là chuyện hoàn toàn bình thường. Chúng ta tạm thời không thể xác định cậu ta đến từ tổ chức nào, nhưng có một điều tôi phải nhắc nhở cậu.”
“Một khi huyết mạch của cậu bị lộ, sẽ có nhiều người với các mục đích khác nhau tiếp cận cậu. Cậu phải học cách phân biệt.”
Tư Bộ cảm thấy mình đã nói một bài học có tính giáo dục cao.
Kết quả, khi ngẩng đầu lên, Giang Tẫn đang dùng chiếc điện thoại cũ của mình để gửi tin nhắn.
Tư Bộ: “?”
Diệp Đồ đứng bên cạnh châm ngòi thổi gió: “Anh ấy đang nhắn tin cho Lộ Nhĩ báo bình an đấy. Anh ấy không tin lời nói của ông đâu.”