Người này gần mình nhất, năng lượng bên trong lại dồi dào, nếu để cho đối phương tin tưởng mình, Lộ Nhĩ có thể lấy thêm càng nhiều ma lực.
Nhìn thế nào cũng là một lựa chọn có hiệu quả và tiết kiệm sức lực.
Nhưng không ngờ tới, Đại Ma Vương cũng có lúc tính sai.
Trong khoảng thời gian này, vì để cho Giang Tẫn đồng ý ước nguyện, Lộ Nhĩ bất chấp dùng tất cả các thủ đoạn. Đương nhiên vì không có ma lực, đa số thời gian cậu chẳng làm được chuyện gì khác ngoài đeo bám dai dẳng
Nhưng từng ngày trôi qua, càng không thấy có tiến triển cậu càng sốt ruột.
Chẳng những Giang Tẫn không ước nguyện vọng thứ ba mà ngay cả nguyện vọng thứ hai “gia đình” cũng là khi được khi không.
Lộ Nhĩ cảm thấy mình không biết được suy nghĩ của thiếu niên này.
Đôi lúc cậu thấy Giang Tẫn đang vui, sáp lại hỏi Giang Tẫn: “Ngươi có thấy bây giờ đây đã là nhà của ngươi chưa?”
Bên ngoài mặt Giang Tẫn gật đầu, nhưng sự thật thì không. Ma lực của Lộ Nhĩ không khôi phục, điều đó có nghĩa trong lòng hắn không đồng ý đây là nhà hắn.
Nhưng đôi khi, Lộ Nhĩ chỉ muốn gây rối cho Giang Tẫn.
Ví dụ như 3 giờ sáng đói bụng, bắt Giang Tẫn dậy nấu bữa khuya cho cậu hoặc cậu muốn ăn bánh kem dâu tây, nhưng vì mình không thể biến ra tiền ở thế giới này thế là cậu mè nheo bắt Giang Tẫn lấy tiền sinh hoạt ra mua bánh kem cho cậu.
Cậu cứ nghĩ làm vậy thì Giang Tẫn sẽ rất tức giận, vậy mà cậu lại cảm nhận được ma lực của mình được khôi phục.
Chứng tỏ trong lúc đó, Giang Tẫn cảm nhận được “gia đình”.
Quả thật vô cùng khó hiểu! Lộ Nhĩ không hiểu được hắn.
Cứ thế, Lộ Nhĩ cuối cùng từ bỏ việc nghiên cứu tâm trạng Giang Tẫn
Cậu mệt mỏi, càng ngày càng lười.
Cậu không thèm đuổi theo Giang Tẫn hỏi hắn xem hắn muốn gì, cũng không thèm ép buộc mình vì để Giang Tẫn cảm nhận được tình cảm ấm áp của gia đình mà ở trong nhà cả ngày.
Nửa tháng sau, Lộ Nhĩ hoàn toàn bãi công.
Kết quả của việc bãi công đó chính là cậu cảm thấy vô cùng nhàn nhã. Quả nhiên cho dù là Đại Ma Vương hay con người, mỗi ngày không có KPI đều rất sung sướиɠ.
Nhưng ngược lại, Giang Tẫn lại nôn nóng.
Một ngày nọ, khi Giang Tẫn về nhà, phát hiện không thấy Lộ Nhĩ đâu.
Ý nghĩ đầu tiên mà hắn nghĩ đến không phải là “mình lại bị bỏ rơi” mà là “Lộ Nhĩ có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”.
Đối với Giang Tẫn, Lộ Nhĩ chỉ là một thiếu gia nhà giàu tùy hứng nào đó. Có lẽ vì có một chút dị năng nên mặc dù đầu óc không tốt nhưng vẫn thuận lợi lớn lên.
Sau chuyện của bố mẹ nuôi, Giang Tẫn bắt đầu nghiên cứu các trường hợp có dị năng tương tự. Theo hắn tìm hiểu, trên thế giới này cũng có nhiều người đặc biệt như cậu.
Mặc dù nói theo tỷ lệ, hàng triệu người mới có một người có dị năng. Nhưng nhìn tổng số người vẫn rất nhiều.
Những người sở hữu dị năng thường ẩn mình giữa biển người rộng lớn và có năng lực phi phàm.
Có những người có vận may lẫn năng lực, có lẽ đã được các tổ chức bí mật chiêu mộ.
Nhưng cũng có một số người vẫn sống giữa những người bình thường, dựa vào dị năng của mình gây hại cho xã hội.
Cho nên Giang Tẫn lo lắng không phải không có lý.
Hắn vừa nghĩ, sợ Lộ Nhĩ gặp phải những kẻ dị năng có tâm địa độc ác làm bị thương không thể về.
Thứ hai, hắn sợ Lộ Nhĩ gặp phải người như cha mẹ nuôi của mình, mong muốn người có dị năng.
Mặc kệ là trường hợp nào, Lộ Nhĩ đều không thể đối phó.
Đương nhiên, cuối cùng Giang Tẫn biết mình lo lắng nhiều
Lộ Nhĩ chỉ đi ra ngoài chơi, không có chuyện gì nguy hiểm.
Hơn nữa cậu đi chơi một lần là đi mười ngày, không chào hỏi, không nói ngày về, giống như mất liên lạc.
Mãi đến ngày thứ mười, Lộ Nhĩ bụi bặm mệt mỏi mở cửa nhà.
Lúc Lộ Nhĩ về nhà, thực ra cậu rất mong chờ thấy cảnh Giang Tẫn nước mắt lưng tròng nhào vào ngực mình, cầu xin mình đừng vứt bỏ hắn.