Xôn xao.
Hộ Vệ Hoàng gia sơ tán rất nhanh, bọn họ kỷ luật rất tốt, động tác nhanh chóng, trong thời gian ngắn, khu vực tư nhân ban đầu chứa hơn chục người chỉ còn lại một người và một người cá.
Đào Đào thở phào nhẹ nhõm.
Nhị sư huynh rắc rối đã rời đi, chỉ còn lại một mình "Đường Tăng" đơn giản và dễ lừa gạt.
Có vẻ như thịt của Đường Tăng đã có thể ăn được rồi.
Đào Đào sợ còn có người trốn ở nơi khác nên cố ý ở lại trong biển quan sát một lúc.
Sau khi nhìn thấy cá heo rời đi, mặt biển yên tĩnh trở lại, Đường Sâm cũng không có chút lo lắng nào.
Lưới đánh cá lần trước lệnh bắt tiểu nhân ngư có thể khiến cậu do dự, đó là điều dễ hiểu.
Hắn cầm ly rượu vang đỏ bên cạnh lên nhấp một ngụm rồi đặt ly xuống, bất ngờ lao xuống biển.
Đường Sâm không có thị lực đặc biệt của nhân ngư, hắn cũng không có khả năng siêu việt của nhân ngư, hắn chỉ có sự điên cuồng của một tên bạo quân.
Hắn lặn xuống, nhắm chặt mắt và kiên nhẫn chờ đợi.
Nửa phút trôi qua mà không có chuyện gì xảy ra.
Một phút trôi qua và không có chuyện gì xảy ra.
Ba phút trôi qua mà vẫn không có chuyện gì xảy ra.
Đường Sâm vẫn không nhúc nhích chờ đợi.
Hắn từ trước đến nay chưa bao giờ thiếu kiên nhẫn.
Mười phút là giới hạn cho thời gian hắn có thể nín thở.
Sắc mặt hắn bất động như núi, không hề có chút khó chịu, cũng không có ý định đi lên.
Ngay khi dưỡng khí trong l*иg ngực sắp cạn kiệt, tầm mắt hơi tối sầm, hắn cảm thấy có thứ gì đó lạnh lẽo cọ vào mắt cá chân mình, giống như một loại lụa tốt nhất trên thế giới, mềm mại nhưng lại lạnh lẽo, chạm vào rất hoàn hảo. Sau đó cái vật lạnh như đuôi nhẹ nhàng kéo hắn trở lại mặt biển.
Quá trình này rất ngắn, chỉ vài giây.
Sau khi lao ra khỏi biển, Đường Sâm thở dốc kịch liệt.
Cơ thể hắn ngập trong nước biển, tóc và má đều ướt đẫm.
Sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên hắn lộ ra vẻ có chút chật vật, dù vậy, hắn vẫn giữ được nhan sắc và phong độ.
Đại tổng quản vẫn đang dùng kính viễn vọng quan sát từ xa, nhìn Đường Sâm trồi lên từ mặt biển sâu, thở ra một hơi dài.
Thật là hù chết hắn.
Bệ hạ của bọn họ thực sự quá điên rồ.
Đây là đợi không được mà liền hành động.
Hắn sợ bệ hạ chết đuối nên suýt chút nữa đã gọi Đường Nhất trở về, nhưng may mắn thay chỉ là do hắn sợ bóng sợ gió mà nghĩ bậy.
May mắn thay, hắn không thực sự đem Đường Nhất kêu trở về.
Sao bệ hạ dám làm như vậy!
Không có bất kỳ thiết bị lặn nào, người lại dám nhảy thẳng xuống biển hơn nữa chuyến lặn kéo dài đến tận 20 phút. Đây quả thực là đang thử thách trái tim nhỏ bé của hắn mà.
So với sự nóng nảy của đại tổng quản, bản thân Đường Sâm chẳng ý nghĩ gì là sợ hãi.
Hắn lau mặt, đôi mắt nâu vốn có của hắn hiện lên một bóng tối khó tả.