Đào đào lại nằm mơ.
Trong giấc mơ, trước mặt cậu là một bữa tiệc thịnh soạn.
Trên bàn cơm, bày đầy thịt, có thịt luộc, có thịt om, có thịt nguội,..
Ngay khi Đào Đào chuẩn bị ăn uống thỏa thích, từ "nuốt cả quả táo" đột ngột xuất hiện trong đầu cậu.
Cậu tự nhủ với mình rằng: “Không thể nóng vội…Mình không thể ăn đậu phụ nóng nếu thiếu kiên nhẫn được”.
"Hãy từ từ ăn."
Cậu gắp một miếng thịt tẩm nước sốt.
Đây là lần đầu tiên ngư ngư ăn thịt kho tàu.
Cậu gắp một miếng thịt lên, cẩn thận cắn một miếng nhỏ rồi từ từ nếm thử…
Ngay khi cậu thực sự muốn nếm thử nó, một âm thanh Đào Đào vang lên bên tai cậu như sấm sét.
Sau khi Đào Đào tỉnh dậy, cậu mê mang mà chớp chớp mắt.
Cái gì bữa tiệc lớn, cái gì thịt lợn om hết thảy đều biến mất.
Cậu là ai? Đây là đâu?
Lê Cẩm mở vỏ trai ra, háo hức đưa cái đầu to ra trước mặt cậu, vô cùng hứng thú nói: "Đào Đào, ta dẫn ngươi đi câu cá lớn!"
Đào Đào sửng sốt vài giây, rồi mới "ừ" một tiếng.
Thấy cậu không có hứng thú lắm, Lê Cẩm có chút khó hiểu hỏi: "Ngươi không muốn ăn cá lớn sao?"
Đào Đào không nói gì.
Hiện tại cậu không muốn ăn cá lớn, cậu chỉ muốn ăn thịt! Aaaah!
-
Đào Đào cuối cùng vẫn là đi theo Lê Cẩm để bắt cá lớn.
Tất nhiên là Lê Cẩm ra tay, còn cậu chỉ việc kêu 666 bên cạnh.
Cậu vô tình nghe được cuộc nói chuyện 666 từ một con người và cậu đã nhớ nó sau khi nghe nó một lần.
Lê Cẩm thân thủ rất khéo léo mới đó hắn đã câu được hai con cá lớn trong thời gian ngắn. Hắn trở về với một gánh đầy, mỗi tay một con cá với nụ cười rạng rỡ trên môi.
"Đào đào, ngươi muốn cái nào?"
Hai con cá không có gì khác biệt.
Đào Đào tùy tiện chỉ một cái.
Lê Cẩm: “Được.”
Hắn ngậm một cái trong miệng, sau đó duỗi tay phải ra. Chỉ thấy bàn tay phải của hắn mọc ra những chiếc móng sắc nhọn trong một giây, sau đó chỉ cần chạm nhẹ vào, một tảng lớn thịt cá tự nhiên rơi xuống dưới.
Toàn bộ quá trình diễn ra rất suôn sẻ và có vẻ cực kỳ dễ dàng.
Hắn đưa miếng thịt trên lưng cá cho Đào Đào và ra hiệu cho cậu ăn nó.
Đào Đào nhìn miếng thịt cá đẫm máu trước mặt, trầm mặc không nói.
Thức ăn của con người được ăn sau khi nấu chín.
Như vậy món ăn sẽ trông tinh tế hơn, ngon miệng và trang nhã hơn.
Mà bọn họ nhân ngư, vẫn luôn ăn tươi nuốt sống như vậy.
Vì sợ bị tổn thương nên cậu luôn tránh xa con người và đi theo con đường riêng của mình, điều đó có thật sự là đúng không?
Đào Đào có chút bối rối.
Lê Cẩm nhổ con cá lớn trong miệng ra, hỏi: “Sao ngươi còn không ăn?”
Đào Đào cụp mắt xuống: “Ta đọc trong sách nói nấu chín sẽ ăn ngon miệng hơn.”
Lê Cẩm biết rằng Đào Đào thích đọc sách.
Nghe vậy, hắn cũng không nghi ngờ gì.
Lê Cẩm gãi gãi mái tóc màu đỏ rực hỏi: "Vậy ngươi muốn nấu như thế nào?"