Tiểu Nhân Ngư Hắn Siêu Dính Người

Chương 14

"Bệ hạ."

Giọng điệu của Đường Sâm thực bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không có gợn sóng.

Nhưng những người quen thuộc với hắn đều biết, bên dưới sự bình yên ấy là một cơn thủy triều đầy sóng gió.

"Ta đem vấn đề bảo an giao cho ngươi, ngươi là làm như thế nào?"

Đường Nhất quỳ trên mặt đất: "Bệ hạ, thuộc hạ đã phái người trấn thủ khu vực, ngoại trừ Hoan Hoan ra không ai có thể đến gần ngài."

"Không ai có thể đến gần ta?"

Đường Sâm cười lạnh.

Vậy dấu răng trên người hắn thì tính là cái gì nếu không ai có thể đến gần hắn?

"Điều tra xem hôm nay ai đã tiếp cận chổ này của ta!"

Đường Nhất sửng sốt: "Rõ, thưa bệ hạ!"

Sau khi Đường Nhất rời đi, tổng quản chợt nhận ra dấu vết trên cơ thể Bệ hạ là do người vô danh để lại.

Ai dũng cảm đến mức dám coi thường Bệ hạ?

Cho dù là phù phiếm, đối phương vẫn vô sự sao?

Miệng tổng quản hơi hé mở, hoạt động tinh thần cực kỳ linh hoạt.

Sắc mặt của bệ hạ thật sự không có gì để nói, nhìn toàn bộ thiên hà, nếu nói bệ hạ có dung mạo thứ hai thì không ai dám thừa nhận mình là số một.

Bệ hạ tuy tính tình không tốt nhưng vẫn có nhiều người ngưỡng mộ như hoàng hậu ở bên kia sông.

Vì vậy, việc có người tham lam thân thể của bệ hạ cũng là điều dễ hiểu.

Tất nhiên là có thể hiểu được.

Có thể thành công khinh bạc bệ hạ, đối phương thật sự là quá ghê gớm!

Lúc tổng quản đang suy nghĩ, giọng nói lạnh lùng từ bên cạnh vang lên: "Ngươi là đang suy nghĩ việc gì?"

Đại Tổng quản run rẩy, cười nịnh nọt nói: "Bệ hạ, ta đang tưởng có người ghen tị với ngài... à Không, ngài có muốn uống một chút trà chiều không ah?"

Hắn thiếu chút nữa đã nói "có người đang tham lam thân thể của ngài".

May mắn thay, hắn đã kịp thời ngăn lại.

Đường gân trên trán Đường Sâm hơi giật giật.

Hắn đặt tay lên trán, hơi nhắm mắt lại: “Mang cho ta một chai rượu vang đỏ.”

Tổng quản tỏ vẻ lo lắng: “Bệ hạ, bác sĩ nói ngài không được uống rượu.”

"Ngươi nói quá nhiều."

Đối với Đường Sâm mà nói, uống rượu vang đỏ hay không cũng không có gì khác biệt.

Cho dù không uống rượu thì năm sau hắn cũng không thể sống được.

Tổng quản cũng biết điều này.

Cuối cùng, hắn nhẹ nhàng thở dài: "Vâng, thưa bệ hạ."

Sau khi tổng quản rời đi, Đường Sâm cởϊ áσ ngủ, cau mày, hơi cúi đầu.

Sau khi nhìn rõ hình dạng dấu răng, hắn rơi vào trầm tư.

Dấu răng so le không đồng đều nhau, trong đó có hai vết sắc nhọn, hơi đâm vào da thịt.

Đối phương hẳn là khắc chế lực đạo của mình, nếu không hắn sẽ không chỉ lưu lại loại dấu vết này.

Những dấu răng như vậy trông không giống như con người để lại.

Rốt cuộc đối phương tiếp cận hắn ngày hôm nay là ai? Mục đích là gì?

Đường Sâm đang muốn đóng lại áo ngủ, nhưng khi nhìn đến vết răng còn sót lại, khuôn mặt tuấn tú của hắn hơi tối sầm.

Dấu răng xuất hiện xung quanh...

Tốt lắm!

Sắc mặt Đường Sâm trở nên nghiêm túc đến chết người.

Sao có người dám hành động ngạo mạn như vậy trên đầu hắn!

Hắn muốn nhìn kỹ xem người đó là ai!

-