Tiểu Nhân Ngư Hắn Siêu Dính Người

Chương 12

Khi cậu tưởng muốn bí mật quan sát thêm một lần nữa, một giọng nói lạnh lùng như sương tuyết vang lên trên đỉnh đầu cậu.

"Cút!"

Đào Đào theo bản năng rùng mình.

Giọng nói này cũng thật dễ nghe, nhưng giọng điệu...quá mức lạnh lùng rồi.

“Bệ hạ…” Thanh âm “Bệ hạ” này lặp đi lặp lại hàng ngàn lần, tràn ngập bi thương, khiến người ta nghe thổn thức không thôi.

Giọng nói lạnh lùng chậm rãi nói: "Đừng để ta nói lại lần thứ hai."

Sau một hồi tích tắc tích tắc, khu vực xung quanh nhanh chóng trở nên yên tĩnh.

Thật sự rất yên tĩnh, khắp nơi đều im lặng, chỉ thỉnh thoảng nghe được tiếng thở dốc.

Dường như ở đây chỉ còn lại "Đường Tăng".

Điều này đã tạo điều kiện cho Đào Đào phạm tội dễ dàng hơn.

Đào Đào lâm vào trầm tư.

Trong sổ ghi chép, Đường Tăng không được ghi chép nhiều, chỉ nói Đường Tăng lớn lên “đẹp trai”, “da trắng” và “dịu dàng”, chứ không nói nhiều về tính cách hắn.

Sau một hồi quan sát từ khoảng cách gần, "Đường Tăng" này tính cách có vẻ hơi lạnh lùng và táo bạo? Hắn ta trông không giống một người tốt bụng.

Hơn nữa, có rất nhiều người muốn ăn thịt hắn, hắn làm sao có thể ôn nhu?

Nếu đổi thành Đào Đào, nếu biết có vô số người thèm muốn thịt mình đến như vậy, cậu cũng không thể “quét chiếu đón chào”.

Nghĩ tới đây, Đào Đào cảm thấy có chút áy náy. Bởi vì cậu cũng là một trong những kẻ tham lam “Thịt Đường Tăng”.

Nhưng chuyện đã đến nước này rồi, lúc này cậu cũng không thể nào bỏ cuộc được.

Vậy cậu chỉ có thể cẩn thận hơn để không chọc giận "Đường Tăng".

Cùng lắm thì, cậu cũng cho "Đường Tăng" cắn lại một miếng thịt.

Cậu sẽ cắn một miếng thật nhẹ nhàng, chỉ cắn một miếng nho nhỏ thui, tuyệt đối không bao giờ tham lam!

Nghĩ như vậy, Đào Đào liền thận trọng bơi về phía "Đường Tăng".

Chiếc vây đuôi màu vàng xinh đẹp nhẹ nhàng đung đưa trên mặt biển, mặt hồ xuất hiện những gợn sóng.

Những gợn sóng lan ra thành vòng tròn.

Đường Sâm nhạy bén mở to đôi mắt nâu đồng.

Nếu có người ở đó, có thể sẽ phát hiện ra lúc này mắt của hắn đã biến thành con ngươi dựng thẳng.

Nguy hiểm, bí ẩn, giống như vực thẳm, khiến người ta không khỏi khám phá.

Nhưng Đào Đào không biết gì về điều này.

Lúc này, cậu càng ngày càng tiến lại gần hơn.

Trong ánh sáng mờ ảo của đáy biển, Đào Đào lần đầu tiên nhìn thấy một đôi chân dài.

Đôi chân này thật dài. Thế thôi - nhưng tại sao hắn vẫn mặc quần khi tắm?

Vậy cậu phải cắn như thế nào? Cắn xuyên quần sao?

Điều đó sẽ không hiệu quả.

May mắn thay, "Đường Tăng" rốt cuộc cũng không quá đáng như vậy, mặc dù có mặc quần nhưng ít nhất cũng không mặc áo.

Đào đào nheo mắt và nhìn cẩn thận hơn.

Điều đầu tiên cậu nhìn thấy là cơ bụng sáu múi săn chắc của hắn.

Tiểu nhân ngư không có cơ bụng không khỏi gãi đầu.

Những cơ bụng không có chút mỡ nào trông...

Nó không thiếu vẻ đẹp cũng như sức mạnh, nhưng cũng trông quá cứng rắn.

Cắn một miếng là răng sẽ không gãy ngay phải không?

Đối với một miếng thịt, dù thịt có ngon đến mấy cũng không đáng để tự hủy hoại hàm răng của mình.

Đào Đào mím môi, chuẩn bị bảo vệ hàm răng trắng của mình.

Ánh mắt cậu chậm rãi đảo quanh, tiếp tục tìm kiếm một nơi thích hợp hơn để hạ miệng.

Chẳng mấy chốc, mắt cậu sáng lên.

Thấy rồi!