Tiểu Nhân Ngư Hắn Siêu Dính Người

Chương 5: Ngày thứ hai muốn ăn thịt Đường Sâm

Khi Đào Đào trở lại, tộc nhân đều ở trong vỏ sò nghỉ ngơi, không ai biết cậu đã ở đâu và làm cái gì.

Cậu cẩn thận trở về tổ ấm bằng vỏ sò đơn giản nhưng ấm cúng của mình, lấy ra cuốn "Ghi chú thần thoại" vừa nhặt được cách đây không lâu, ôm nó vào lòng, sau đó nhắm mắt lại với vẻ mặt thoải mái mà ngủ. .

Trong khi Đào Đào vẫn đang thưởng thức món ăn ngon trong giấc mơ thì La Lạc, người đang bất tỉnh, đã bị đội tuần tra trên bãi biển phát hiện.

Mọi người vốn tưởng La Lạc sẽ không thể sống sót, nhưng ngoại trừ một số vết xước trên cơ thể hắn ta thì còn lại không hề hấn gì, sự việc này đã gây ra một cuộc náo động trong giới thượng lưu.

_____

La Lạc thế nhưng không chết?

Làm thế nào cậu ta có thể sống sót được dưới những đợt sóng dữ dội ấy?

Sao có thể?

Nhiều người tham dự lễ trưởng thành đã đổ xô đến bệnh viện.

Gọi tắt là đến thăm La Lạc, nhưng thực chất là đến để hỏi thêm thông tin.

Thấy La Lạc không sao, Ôn Lị Na mới thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ nói: " Chuyện phía trước làm tôi sợ muốn chết."

Bọn họ đều nghĩ cậu ta không thể sống sót.

Những người khác đều đang nói chuyện.

"La Lạc, cậu sống sót sau cơn sóng lớn như vậy, cậu thật sự là rất may mắn."

"La Lạc, chuyện gì đã xảy ra tối qua vậy?"

"La Lạc, thật may cho ngươi!"

Bọn họ đều nghĩ rằng hắn mạng lớn nên mới không bị sóng cuốn trôi.

Chỉ có hắn mới biết, sự thật không phải như vậy.

Hắn đã được cứu.

Chính người cá đã cứu hắn.

Hơn nữa, cậu còn là một nhân ngư xinh đẹp với mái tóc dài màu xanh bạc và chiếc đuôi cá màu vàng.

Đáng tiếc, hắn chỉ nhìn thấy bóng lưng của đối phương.

Nhưng chỉ hình bóng thôi cũng đủ khiến hắn thương nhớ mãi trong lòng.

La Lạc định giấu kín bí mật được nhân ngư cứu trong lòng và không định nói cho ai biết.

Khi một số người gặp được kho báu, họ sẽ chọn cách khoe khoang nó.

Nhưng hắn thì khác.

Hắn chọn cách giữ kho báu cho riêng mình như một con rồng giữ lấy bảo vật mình.

Mẫu thân La Lạc mắt đỏ hoe, bà nắm tay hắn giận dữ nói: "Sao con bất cẩn thế? Mẹ sợ gần chết."

La Lạc nhíu mày, ngoài ý muốn nói: "Con là bị người khác đẩy xuống."

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Nếu La Lạc vô tình rơi xuống biển, hắn chỉ có thể tự trách bản thân mình.

Nếu hắn bị đẩy xuống...

Vậy thì bản chất của vấn đề này là rất xấu.

Mẫu thân của La Lạc nhanh chóng hỏi: “Ai đã đẩy con?”

La Lạc lắc đầu.

"Con hướng mặt ra biển, không nhìn thấy ở phía sau, đối phương cánh tay rất mạnh."

Hẳn là một người trưởng thành.

Tuy nhiên, đó chỉ suy nghĩ của hắn.

Ai có mối hận thù sâu sắc với La Lạc và muốn gϊếŧ hắn ta?

Nếu La Lạc không thể sống sót trở lại thì sự việc này rất có thể sẽ được coi là một tai nạn.

Nhưng cố tình——

Hắn đã sống sót.

Vậy có ý tứ gì.

Mẫu thân của La Lạc kiên quyết nói: "Về chuyện này, Mụ mụ nhất định sẽ cho con cái công đạo!"

La Lạc được xuất viện ngay sau đó.

Sau khi xuất viện, việc đầu tiên hắn làm là đi biển một mình vào sáng sớm.

Hắn không đến tay không mà mang theo rất nhiều quà để tạ ơn.

Lòng bàn tay hơi ươn ướt, anh nhìn về mặt biển xanh thẳm tĩnh lặng vô tận, giọng điệu bất an và căng thẳng.

"Tôi là tới cảm ơn cậu."

"Cảm ơn cậu đã cứu tôi. Tôi không biết cậu thích gì nên mỗi thứ tôi đều mua một ít. "