Tiểu Nhân Ngư Hắn Siêu Dính Người

Chương 2

Nghe được câu hỏi này, Ôn Lị Na nhếch môi khinh thường.

Làm sao cô ta có thể biết được phát hiện mới nhất về nhân ngư? Phụ thân cô ta giấu rất kỹ kết quả nghiên cứu của mình, như thể chúng rất quý giá, ngay cả đứa con gái là cô đây cũng phải cảnh giác, sợ bị cô nhìn đến.

Cô làm sao có thể nhìn lén được?

Cô là một người kiên định không bao giờ tin rằng nhân ngư thực sự tồn tại trên thế giới này.

[Thân người đuôi cá, nước mắt hóa thành ngọc trai, bất kể là nam hay nữ, đều là tuyệt sắc kiều diễm xinh đẹp vô cùng.]

Đây là lời nói của một người may mắn chứng kiến sự tồn tại của nhân ngư để lại, sau đó người này dường như bị điên, mỗi ngày không phải đi tìm kiếm nhân ngư thì chính là đang trên đường đi tìm nhân ngư mỗi ngày.

Nhưng sau cái nhìn thoáng qua tình cờ đó, người đó không hề tìm thấy dấu vết nào của nhân ngư.

Ôi, hàng ngàn năm đã trôi qua kể từ khi người đàn ông qua đời.

Thôi nào, chúng ta đã bước vào thời đại mới, sao vẫn còn nhiều người tin vào sự tồn tại của nhân ngư và phát cuồng vì nhân ngư như vậy?

"Rơi lệ thành châu" Thực sao?

Nói không chừng là ngàn năm trước người kia chỉ là đồn thổi cho có.

Rơi lệ thành châu? Làm sao có thể như vậy được! Điều này hoàn toàn phi thực tế. Ai biết được người được gọi là “nhân ngư” kia có đính ngọc trai vào mắt trước hay không?

Cô cảm thấy từ “rơi lệ thành châu” cực kỳ buồn cười, nhưng cố tình lại có rất nhiều người ngu ngốc lại tin chắc vào sự tồn tại của nhân ngư.

Cô thậm chí còn cho rằng người được gọi là nhìn thấy nhân ngư, bất quả cũng chỉ là một kẻ điên mà thôi.

Ôn Lị Na trong lòng khinh thường nhưng cô không thể nói qua loa được.

Biết đâu trong bữa tiệc sinh nhật hôm nay, có rất nhiều người mà cô ta không thể xúc phạm được.

Dù sao cô ta cũng nói tùy ý, cũng không có chỗ nào để bọn họ hỏi xác nhận phải không?

Cô không sợ ngay cả khi bọn họ đi nói với phụ thân cô.

Cùng lắm thì, cô sẽ nói là do bản thân say rượu, nói những điều vô nghĩa.

Ai nha, làm sao một người say rượu có thể coi trọng lời nói của mình được? Không phải sao?

Nghĩ đến đây, Ôn Lị Na thản nhiên nói: "Ồ, tin tức mới nhất về nhân ngư là bọn họ có thể thực sự tồn tại."

Nếu bọn họ dám nghe thì cô ta cũng dám nói dối.

Liền xem ai càng lớn mật hơn.

“Gần đây có người nhìn thấy ánh sáng vàng ở vùng biển này.”

"Ánh sáng rõ ràng là khác với ánh sáng mặt trời, rất sáng rất đẹp, có thể là đuôi của nhân ngư."

Mọi người:! ! !

Là con gái của giám đốc Viện nghiên cứu nhân ngư, Ôn Lị Na thực sự rất được nhiều người tin tưởng.

Có người vội vàng hỏi: "Có thật không?".

"Ánh sáng hoàng kim? Là nhân ngư đuôi vàng?".

“Cô có chắc là người cá ở quanh đây không?”.

Vẻ mặt của Sea cũng thay đổi, ngay lúc hắn đang muốn hỏi thêm thông tin thì từ trên boong tàu đột nhiên truyền đến tiếng kêu: "Có người rơi xuống nước!".