Chị Là Người Đã Thay Đổi Vận Mệnh Của Tôi

Chương 21

Tại nhà của Diệp Hủ.

"Con ở nhà có ngoan không Tiểu Mỹ!" Diệp Hủ mở cửa vào nhà liền lên tiếng tìm con mình.

"Mẹ ơi~~" Tiểu Mỹ vừa nghe tiếng mẹ mình liền lên tiếng đáp lại.

"Tiểu Mỹ có không quấy mẹ chứ ạ?" Diệp Hủ vào nhà nhìn thấy Tiểu Mỹ đang ngồi chơi trong lòng mẹ mình cười vui vẻ mà vẫn tay với mình.

Một phụ nữ tầm 60 tuổi, tóc bà đã hai thứ tóc, gương mặt đã hiện lên nhiều nếp nhăn nhưng lại toát lên sự hiền lành, nhân hậu. "Ừm~ Cháu gái của ta ngoan lắm."

Người ba cô và chồng cô đang cùng nhau nấu ăn trong bếp cùng nhau ló đầu ra. Người ba cũng cùng tuổi với mẹ cô, tóc của ông cũng đã hai thứ tóc rồi cùng với gương mặt chàn đầy nhân hậu.

"Công chúa của của ba đi làm về rồi ư! Hôm nay phải tăng ca nên đã đói bụng lắm rồi có đúng không? Mau mau đi tắm đi nào ~ Có món canh kim chi mà con thích này." Người ba vui vẻ lên tiếng với chiếc giá múc canh trên tay.

Mặc dù hôm nay tăng ca rất mệt nhưng nhìn thấy sự ngọt ngào người ba và người mẹ làm cho lòng cô tràn đầy ấm áp. "Vâng! Để con tắm xong rồi ra ăn liền ạ."

Trong nhà tắm, Diệp Hủ mặc dù đã có con rồi nhưng thân hình của cô vẫn rất ngọt và mịn màng, bụng cô phẳng lỳ không một nếp nhăn. Đứng dưới dòng nước ấm đang lăng dài trên cơ thể nóng bỏng của mình mà trầm tư vào suy nghĩ.

Thích thật. Lâu lắm rồi mình mới có thể tắm rửa với tâm trạng thảo mái như thế này. Mình thật là đúng đắn khi mà đã làm theo nhưng gì Cảnh Hàm đã nói.

Quay lại lúc Cảnh Hàm cùng Diệp Hủ cùng nhau bàn bạc chuyện cho Yến Đình vào dự án lần này.

"Chồng chị ghét việc thay tã cho con lắm, còn gửi con cho nhà trẻ thì lại tốn thêm một khoản kinh phí." Diệp Hủ chống tay lên cằm mà nói tiếp. "Bố mẹ chồng thì bị thoát vị đĩa đệm nên không thể trông nom cho Tiểu Mỹ được."

"Vậy sao chị không thử hỏi ba mẹ ruột xem sao? sau này còn bận rộn hơn đó" Cảnh Hàm lên tiếng.

"Ba mẹ chị thì lại đang nghĩ chị sống rất hạnh phúc. Và không biết chuyện chồng chị đã nghỉ việc nên chị sợ nói ra họ sẽ thêm lo lắng thôi."

"À...Em hiểu chị đang nghĩ gì. Nhưng rất tiếc là chuyện này công ty lại không thể thấu hiểu hay suy nghĩ cho chị được đâu. Chị cũng thấy đó nhiều bà mẹ trẻ phải nghỉ việc với lý do thiếu năng lực và không trung thực rồi còn gì."

"Đúng rồi...thật may vì mình không bị đuổi việc như mấy người đó."

"Ba mẹ thường suy nghĩ cho con cái, có thể làm bấy cứ việc gì cho con mình miễn là nằm trong khả năng." Ngưng một lác Cảnh Hàm lại nói tiếp. "Biết đâu họ có thể trở thành chỗ dựa vũng chắc cho chị thì sao!?"

Cảnh Hàm dừng lại đặt tay lên vai của Diệp Hủ tràn đầy tự tin mà nói. "Chị cứ thử nói chuyện thẳng thắn với ba mẹ mình xem sao?"

Quay lại với hiện tại.

Đúng vậy! Mình không thể từ bỏ dự ấn này. Nếu mình thăng chức thì Trưởng Ban không thể kiếm chuyện với mình mỗi ngày nữa rồi.

Diệp Hủ tâm trạng vui vẻ lau mái tóc ước đẩm của mình mà bước ra khỏi nhà tắm. Bổng cô bị chồng mình nắm tay kéo lại mà gằng dọng chắc mắng.

"Diệp Hủ em đang làm cái gì vậy hả? Sao lại nói chuyện anh nghỉ việc cho ba mẹ rồi con gọi họ lên tới đây nữa là sao? Em bị điên rồi à?"

Đối mặc với thái độ không hài lòng của chồng mình cô cũng rất khó chịu mà trả lời. "Em đã nói rõ với anh việc ba mẹ sẽ đến đây trước rồi ma anh ghét phải làm việc nhà và chăm con rồi còn gì!"

"Nếu đã như vậy em cũng phải lo đi làm sớm rồi tan ca sớm là được rồi không phải như vậy là ổn rồi sao! Cũng sẽ không cần phiền ba mẹ em lên đến tận đây chỉ để chông nom Tiểu Mỹ rồi."

Anh chồng của Diệp Hủ chỉ lo ba mẹ cô mà lên đây thì cuộc sống an nhàn không cần làm gì mà vẫn có ăn.

Diệp Hủ khi nghe chồng mình nói vậy cô đã hiểu được phần nào thâm tâm của người đàn ông ích kỹ này. Cô vô cùng khó chịu nhưng vì có ba mẹ và cũng vì muốn gìn giữ cái gia đình này.

"Anh nói vậy mà nghe được sao? Với cả em cũng đã nói với anh mấy lần rồi. Em đang có một dự án quan trọng để mà." Diệp Hủ đầy bất mãn với người chồng của mình mà nhìn anh ta đầy khó chịu.

"Rốt cuộc anh có để tâm những gì em nói không?"

Người chồng câm nín mà không thể nói được gì vì thật ra anh cũng không nhớ rằng Diệp Hủ đã nói lần nào về chuyện cô đang có dự án quan trọng.

"Nếu anh đang cảm thấy khó chịu như vậy thì ra khỏi nhà này đi." Diệp Hủ nói tiếp.

Nghe vợ mình đòi đủi mình ra khỏi căn nhà này anh liền căm phẫn nhưng không thể lớn tiếng với cô, ba mẹ của cô đang ở bên ngoài nhà bếp.

"Em đã nói đủ chưa? Ra khỏi nhà sao? Em lấy tư cách gì?"

"Anh nên nhớ căn nhà này đang đứng tên của em và cả tiền vay để mua nhà cả tiền sinh hoạt cũng đều là do em bỏ ra hết."

"Em đang muốn ra oai chỉ vì bản thân là người kiếm tiền đấy à?"

Cuộc nói chuyện càng lúc càng căng thẳng và những lời nói của chồng Diệp Hủ nói càng khiến cô bực bội hơn.

"Anh thôi đi! Nếu đã vậy thì anh nên ra ngoài kia mà đi kiếm tiền về lo cho cái gia đình này đi, còn không thì anh cũng nên ngoan ngoãn trông nom Tiểu Mỹ đi chứ. Anh hãy cố gắng làm một việc gì đó tốt đi." Nói xong một hồi Diệp Hủ qυყ đầυ bỏ đi ra ngoài bếp, đang đi thì cô lại bị chồng mình giữ lại.

Diệp Hủ đầy bực bội mà gằng gọng nói nói chồng mình. "Anh còn muốn gì nữa? Nếu như không muốn bị đuổi khỏi căn nhà này thì anh nên suy nghĩ lại những gì em vừa nói đi không cần ý kiến."

Để lại sự ậm hực của chồng mình mà cô vui vẻ bước ra bên ngoài cười vui vẻ với con gái yêu của mình, cùng ba dọn bàn ăn ấm áp.