Đại Minh Võ Phu

Chương 3

Chương 3: Thằng béo Trần Thăng
Những lời này khiến Triệu Tiến hoàn toàn không hiểu, hắn không hấp tấp đi hỏi, mà chỉ theo Triệu Chấn Hưng về nhà. Triệu Chân Hưng có khớp xương to thô, vết chai trên tay vừa dày vừa cứng.

Đất đai của mỗi quân hộ đều có hạn, một đời mấy đứa con, truyền từ đời này sang đời khác, căn bản không đủ để chia, do đó trong nhà các quân hộ Vệ Sở, ngoài con trưởng có thân phận kế thừa quân hộ ra, con thứ thường phải tự mưu sinh, nhưng kiểu cha truyền con nối của Triệu gia lại có thể nghĩ cách, bổ sung vị trí quân hộ v.v…, Tuy nhiên theo ấn tượng của Triệu Tiến, vị thúc phụ này từ nhỏ đã luyện võ rất giỏi, không cam tâm sống cuộc sống thái bình ở Vệ Sở, mười sáu tuổi đã đi ngao du, chín năm trước quay về Từ Châu, mọi người đều không biết Triệu Chấn Hưng ở bên ngoài đã gặp những chuyện gì, chỉ biết khi ông quay về, người không có đồng nào, hơn nữa đã có vết thương cũ.

Ngoại thương dễ trị, nội thương khó dưỡng, tổn thương của Triệu Chấn Hưng khiến ông không thể có con nối dõi, hơn nữa cơ thể suy yếu, còn phải uống thuốc định kỳ, cả người gần như tàn phế. Cũng may Triệu Chấn Đường làm tới chức đao phủ, kinh tế dư dả, có thể thường xuyên tiếp tế người đệ đệ này, nếu không cuộc sống sẽ rất thê thảm.

Những lời này, Triệu Chấn Đường và Hà Thúy Hoa thường xuyên nhắc tới. Hà Thúy Hoa luôn oán giận chú em tiêu quá nhiều tiền nhà mình, hai vợ chồng thường vì thế mà cãi nhau. Triệu Tiến trước đây không hiểu, nhưng Triệu Tiến hiện giờ lại biết mẫu thân của mình nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng rất tốt, không bao giờ thiếu một đồng nào cho thúc thúc của mình, hàng ngày ăn cơm đều gọi cùng ăn.

- Cha cháu hôm nay có nhà không?

Dọc đường, Triệu Chấn Hưng mở miệng hỏi.

- Sáng sớm đã bị gọi đi rồi, nói là trưa sẽ về ăn cơm ạ.

Triệu Tiến đáp. Mọi người đều nói đao phủ xui xẻo, nhưng thật không thiếu những nơi trong và ngoài thành mời Triệu Chấn Đường tới, ngoài khi ra Hồng Sai, rất ít khi rảnh rỗi ở nhà.

Vừa qua giao lộ, hai đứa trẻ chạy tới, một đứa khoảng mười tuổi, cao hơn Triệu Tiến nửa cái đầu, mập mạp trắng trẻo, tay xách một cây côn gỗ, sau nó là một đứa bé rất hiền lành, khoảng sáu bảy tuổi, hai người trông rất giống nhau, chắc là hai huynh đệ.

Hai đứa bé chạy thở hồng hộc, nhìn thấy Triệu Tiến thì đứa béo đó sững sờ, thở phì phò chào:

- Triệu Tiến, ngươi khỏe chưa?

Triệu Tiến gật đầu, thằng béo đó giơ cái côn gỗ trong tay lên, cười hì hì nói:

- Buổi chiều ta đến tìm ngươi chơi.

Không đợi Triệu Tiến đáp, tên mập đó quay đầu nói với đệ đệ:

- Nhị Hồng, chúng ta chạy nhanh lên, về ăn cơm trưa muộn sẽ lại bị nương mắng đấy!

Đứa bé tên là Nhị Hồng đó gật đầu rất mạnh, hai huynh đệ vội vã chạy đi.

Nhìn theo bóng hai huynh đệ đó một lát, thúc phụ Triệu Chấn Hưng tươi cười nói:

- Tiểu Tiến, Triệu gia chúng ta chỉ có cháu độc đinh, đợi cháu lớn lên cũng không ai giúp đỡ, phải kết giao bằng hữu nhiều vào.

Triệu Tiến “dạ” theo bản năng, cho đến lúc này hắn mới phản ứng lại, nhớ ra họ tên của hai đứa trẻ đó là hai huynh đệ hàng xóm của Trần gia, thằng béo tên là Trần Thăng, đệ đệ tên là Trần Hồng.

Trần Thăng và Triệu Tiến trước đây thường chơi với nhau, nhưng nghĩ kỹ lại cũng không thể gọi là bạn bè, Triệu Tiến thật ra hay bị Trần Thăng ức hϊếp.

Ăn cơm trưa xong, Triệu Tiến gãi đầu từ trong nhà đi ra, mặt đầy đau khổ nhớ lại cuộc nói chuyện lúc ăn cơm.

Khi hắn và thúc phụ Triệu Chấn Hưng về đến nhà, phụ thân Triệu Chấn Đường đã về, còn mua bầu rượu, thái ít thịt chín, xem ra thu nhập buổi sáng không tệ.

Mọi người ngồi xuống ăn cơm, gia đình nhỏ không chú ý nhiều lễ nghi, Hà Thúy Hoa cũng lên ăn cơm, không biết sao lại nói tới tương lai của Triệu Tiến.

Phụ thân Triệu Chấn Đường uống hai chén, bắt đầu có phần nói nhiều:

- Đợi Tiểu Tiến lớn lên, vẫn phải theo ta ra Hồng Sai mấy chuyến, học được tay nghề chặt đầu, sau này ăn uống chi tiêu sẽ không phải lo nữa.

Nhắc tới điều này, Hà Thúy Hoa lập tức không chịu, không nể mặt quát ngay trên bàn ăn:

- Tiểu Tiến rốt cuộc có phải con của ông không, lần trước suýt chút nữa đã hù dọa nó sợ chết khϊếp, ông còn muốn giày vò nó nữa à!

Không đợi Triệu Chấn nói gì, Hà Thúy Hoa đã lên tiếng:

- Quân hộ không có tiền đồ, chém đầu rất xúi quẩy, Tiểu Tiến vẫn phải học, có công danh làm rạng rỡ tổ tong, có lẽ còn làm tới chức Tể Tướng ấy chứ!

Nghe vậy, Triệu Chấn Đường đặt chén rượu trong tay xuống bàn, chỉ vào Triệu Tiến nói:

- Nhà bà đồ tể, nhà ta quân hộ, trước tiên không nói thân phận này không thể đi thi, kể cả bỏ bạc ra tạo quan hệ, bà nghĩ tiểu tử này đọc sách được sao? Học tư thục hai năm, kinh ngàn chữ nó học thuộc được không? Bà đàn bà cả ngày nghĩ lung tung, công danh, công danh, muốn đọc sách làm rạng danh cũng phải xem chúng ta có phúc phận đó hay không chứ!

Triệu Tiến chỉ cúi đầu ăn cơm, hoàn cảnh này cũng không đến lượt hắn nói chen vào, trước đây Triệu Tiến đó vì là độc đinh nên từ nhỏ được người trong nhà chiều chuộng, nuôi dưỡng thành tính cách yếu đuối, lại vì trong nhà không có không khí học hành, học ở trường tư thục cũng rối tung rối mù, nếu không Triệu Chấn Đường sẽ không nghĩ đến chuyện cho hắn kế thừa nghề đao phủ.

Mắt thấy lại sắp cãi nhau, thúc phụ Triệu Chấn Hưng vẫn luôn mỉm cười lắng nghe bèn lên tiếng, giọng ông rất nhẹ, nói rất chậm:

- Đại ca, đại tẩu, thế đạo lúc này có sức khỏe tốt, võ nghệ cao cường mới là quan trọng, có điều thời gian này tiểu Tiến mới vừa khôi phục lại, để nó ra ngoài hoạt động nhiều hơn, chơi thêm vài ngày nữa đi!

- Học võ nghệ, đệ học được cả thân võ nghệ, đệ xem đệ kia…

Triệu Chấn Đường nói giữa chừng, đã bị Hà Thúy Hoa trừng mắt hung tợn.

Nụ cười trên mặt Triệu Chấn Hưng vẫn tươi rói như cũ, giơ tay xoa đầu Triệu Tiến, cười nói:

- Tiểu Tiến, ra ngoài hoạt động nhiều, kết giao nhiều với bạn bè, có lợi cho tương lai của con, hiểu chưa?

Triệu Tiến sở dĩ buồn rầu, không phải vì cuộc tranh cãi của bố mẹ, trên thực tế kiểu cãi nhau này khiến Triệu Tiến cảm thấy rất thân thiết ấm áp, có người quan tâm đến tương lai của mình, lo lắng cho tương lai của mình, Triệu Tiến trước đây chưa từng nhận thức được.

Điều làm Triệu Tiến buồn rầu chính là tương lai mình phải làm gì, một đứa trẻ mười tuổi sẽ không bận tâm điều này, nhưng Triệu Tiến lại khác, hắn có nhận thức rõ ràng.

Bản thân đã có cơ hội bắt đầu lại, cơ hội này đương nhiên phải biết quý trọng, kiếp đó bắt đầu khởi điểm thấp hơn người khác rất nhiều nên phải khổ sở phấn đấu, chính là để chứng minh bản thân, đạt được thành tựu và vinh quang, nhưng lại giữa đường đứt gánh, mọi việc chấm dứt.

Năm đó học lịch sử rất qua loa, Triệu Tiến biết triều Minh, hình như nghe nói tới Vạn Lịch, trước và sau giai đoạn lịch sử này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thành Từ Châu ở thời đại này xảy ra chuyện gì, hắn mơ hồ không rõ lắm.

Kiếp này phải làm gì? Triệu Tiến vẫn không biết, nhưng hắn không muốn sống bình thường cả đời gống như kiếp trước, đã tới thời đại này rồi thì nhất định phải chứng minh mình đã từng tới, để lại tên tuổi của mình trong dòng chảy dài của lịch sử!

Nghĩ đến đây, khuôn mặt Triệu Tiến hiện lên vẻ kiên nghị, bàn tay nhỏ nắm lại thật chặt, đúng lúc này thì nghe phía sau có người hô lớn:

- Triệu Tiến, ngươi ra rồi à!

Quay đầu lại nhìn, đúng là tên béo Trần Thăng gặp ban sáng, phía sau còn có cả đệ đệ gã là Trần Hoành, hai tiểu huynh đệ bước nhanh tới, mặt Trần Thăng rất tò mò hỏi:

- Triệu Tiến, nghe ông nội ta nói ngươi bị dọa chết, sao ngươi sống lại rồi?

- Ta không chết, chỉ là dọa ngất thôi!

Triệu Tiến tức giận trả lời.

Trong tay Trần Thăng còn cầm cây côn ngắn dài ba trượng, nó căn bản không bận tâm đến câu trả lời của Triệu Tiến, hào hứng nói tiếp:

- Đi, chúng ta tới Võ An Môn chơi.

- Võ An Môn?

Triệu Tiến sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, đây là cửa thành phía tây của Từ Châu, bên đó hóa ra có bãi để hàng với mấy cửa hàng, giờ các cửa hàng đóng cửa, bãi để hàng trống không liền biến thành chỗ vui chơi cho lũ trẻ.

Không đợi Triệu Tiến trả lời, Trần Thăng dắt hắn đi nhanh, Trần Thăng cao hơn Triệu Tiến một chút, sức khỏe mạnh hơn nhiều, kéo như thế khiến Triệu Tiến không tự chủ cũng đi theo, Trần Hoành cười hì hì đuổi theo, Triệu Tiến lại không kìm nổi gượng cười, nhìn bộ dạng này trước mắt, muốn công thành danh toại dường như rất khó