Rung Động Nho Nhỏ

Chương 10

“Tám năm không gặp, không thèm gọi tiếng ‘anh trai’ nữa à?”

“...”

Tô Uyển Âm cảm thấy dù mình không hiểu con người Sở Tư Niên nhưng vẫn có thể hiểu câu nói này.

Nói thẳng ra là em hãy ngoan ngoãn gọi một tiếng “anh trai”, tôi sẽ giúp em.

Tô Uyển Âm thầm nghĩ trong lòng “tuỳ cơ ứng biến mới có thể thành đại sự”, cô bình tĩnh lên tiếng: “Anh trai.”

“Hả?” Sở Tư Niên nghiêng tai: “Vừa nãy tôi chưa chuẩn bị nên chưa nghe thấy.”

“...”

Còn cần chuẩn bị gì chứ?

Tô Uyển Âm nghiến chặt răng, cúi đầu kéo gần khoảng cách với anh, cố gắng hét vào tai anh: “Anh trai!”

Sở Tư Niên bị cô hét ù cả tai, nhưng vẫn bình tĩnh mỉm cười: “Ừm, giọng nói vang dội như vậy, xem ra bình thường em rất nhớ tôi.”

“...”

“Tránh ra một bên.”

Tô Uyển Âm rời khỏi vị trí. Sở Tư Niên mở cửa xe, uể oải ngồi lên xe, xoa nhẹ đầu cô rồi mới lái chiếc xe yêu thích của Triệu Lộc Khê đi.

Trái tim Tô Uyển Âm đập nhanh hơn một nhịp. Thấy anh khởi động xe, cô quay người đi về phía đầu bậc thang. Đứng trong thang máy, cô giáo Nam chặt chìa khoá xe, chuẩn bị chớp đúng thời cơ anh đỗ xe xong, cô sẽ khoá cửa xe lại và đi.

Sở Tư Niên “biểu diễn” trong hầm đỗ xe một lúc lâu mới đỗ được chiếc xe Mercedes - Benz. Anh bước xuống xe, vừa mới đóng cửa xe lại thì tiếng khoá xe vang lên.

Trong hầm đỗ xe không còn bóng dáng Tô Uyển Âm đâu nữa, cánh cửa thang máy lập tức đóng chặt lại.

Sở Tư Niên phì cười nhìn con số nhảy trên thang máy, đi đến bên hai món đồ màu trắng bị bỏ lại, cúi người nhặt lên.

Đó là một chiếc kẹp tóc và dây buộc tóc hình dâu tây.

Sở Tư Niên nhìn hai món đồ ấy với ánh mắt dịu dàng, nhét vào trong túi áo.

Tô Uyển Âm vô cùng căng thẳng.

Rõ ràng cô đi thang máy không vận động gì mạnh, nhưng mặt vẫn đỏ bừng giống như vừa làm chuyện kích động gì đó.

Cô không tự chủ được mà sờ lên đầu, rồi lại rụt tay lại giống như bị điện giật.

Không biết người đó bị bệnh gì mà bảo cô gọi “anh trai”, vừa xoa đầu cô, lại còn mỉm cười mập mờ như vậy.

Càng nghĩ mặt cô càng đỏ ửng lên, cơ thể cũng trở nên gượng gạo.

“Tiểu Tô, cô đến rồi sao. Mau đến đây.” Tô Uyển Âm vừa đi qua phòng trợ lý đã bị gọi lại. Chu Thần vẫy tay với cô, còn có một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo vest của trường học đứng bên cạnh anh ấy.

Cô đi vào trong: “Trợ lý Chu có chuyện gì sao?”

Chu Thần chỉ vào nữ sinh bên cạnh: “Cô bé này là Nguyễn Thi Hàm, năm nay là sinh viên năm bốn, đến thực tập ở công ty chúng ta. Ngày hôm qua cô ấy xin nghỉ không ở đây, bây giờ để cô ấy đưa cô đi làm quen công ty một chút nhé.”

“Vâng, tôi biết rồi.” Tô Uyển Âm gật đầu, đúng lúc cô không biết nên đối mặt với Sở Tư Niên như thế nào, đi loanh quanh giải toả tâm trạng một chút cũng tốt.

“Đi thôi, chị Tô.” Nguyễn Thi Hàm làm như thân quen ôm lấy cánh tay cô. Bím tóc đuôi ngựa đưa qua đưa lại theo từng nhịp bước chân của cô ta, nhìn vừa có cảm giác thanh xuân vừa đáng yêu.

Đương nhiên nếu như bím tóc đuôi ngựa ấy không quệt qua mặt Tô Uyển Âm thì cô sẽ thấy đáng yêu hơn nữa. Cô cố gắng nhẫn nhịn không nói gì: “Làm phiền cô rồi.”

Vì đang trong giờ làm việc nên ngoài hành lang không có ai, mọi người đều đang bận rộn công việc trong văn phòng.

Nguyễn Thi Hàm đưa Tô Uyển Âm đi đến nơi sâu nhất dọc hành lang, dừng lại trước văn phòng đầu tiên: “Chị Tô, đây là văn phòng thư ký. Sau này đây là văn phòng của chị.”

Tô Uyển Âm nhìn chằm chằm lên ba chữ “Phòng thư ký” màu vàng sáng chói trên cánh cửa, không biết nên nói “Trên đó có viết mà, tôi biết rồi” hay không.

Có mấy người ngồi trong phòng thư ký nghe thấy tiếng động nên nhìn qua nơi đây, mọi người chào hỏi nhau vài câu rồi lại tiếp tục vùi đầu làm việc.

Người đàn ông đang đứng trước máy in gần cửa nở nụ cười tươi rói.

Chiều hôm qua Tô Uyển Âm thấy anh ta báo cáo công việc với Sở Tư Niên, cô nhớ anh ta tên là Lý Sâm.

Chiếc máy in ra hàng loạt giấy, Lý Sâm vừa cầm tài liệu vừa trêu đùa: “Tiểu Hàm có lòng dẫn người đẹp mới đến của chúng ta qua đây chơi sao?”

Nguyễn Thi Hàm lém lỉnh trừng mắt nhìn: “Chị Tô vừa mới đến, em đưa chị ấy làm quen môi trường.” Lúc này giọng nói của cô ta còn đáng yêu và yêu kiều hơn lúc ở với Tô Uyển Âm, khiến cô không kìm được mà run bần bật.

“Haiz, chẳng trách anh cảm thấy bầu không khí sáng nay lại trong lành như vậy, hoá ra là vì có hai chị em ở đây.” Lý Sâm đã photo xong tài liệu, sắp xếp một chút rồi nói lời xin lỗi: “Anh còn việc phải làm, hai người cứ làm quen dần dần nhé. Khi nào cần giúp đỡ cứ tìm anh.”

Nguyễn Thi Hàm vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện nói: “Vâng ạ, cảm ơn anh trai.” Tô Uyển Âm cũng nói lời cảm ơn theo cô ta, sau đó lại bị kéo rời khỏi phòng thư ký.

Cô bé này rất thẳng thắn dứt khoát, không hề nhiều lời quấy nhiễu. Không thể phủ nhận cô ta là cô em gái rất ngoan ngoãn.

Văn phòng bên cạnh phòng thư ký là của Sở Tư Niên. Nghe nói chủ tịch của Thần Ảnh là ông nội của anh, hiện tại đã lùi về phía sau và hầu như không đến công ty nữa. Dù Sơ Tư Niên là phó giám đốc nhưng hoàn toàn tiếp quản chuyện của Thần Ảnh. Văn phòng làm việc của anh cũng là phòng của chủ tịch.

Đi đến cửa phòng, Nguyễn Thi Hàm làm tư thế “suỵt” với cô, sau đó khẽ đẩy cánh cửa, ngó đầu vào thăm dò.

Một lúc sau cô ta thất vọng thu ánh mắt về, lúc này gương mặt luôn tỏ ra đáng yêu cố làm ra vẻ nghiêm túc: “Chị Tô, đây là văn phòng của anh Sở. Bình thường anh ấy không thích ồn ào, nếu như không phải vì chuyện công việc thì chị đừng đến tìm anh ấy.”

“Ừm.” Một thực tập sinh gọi Boss lớn là “anh”.

Nghe trong từng câu nói của cô ta đều nói lên “Tôi là người có mối quan hệ”, “Tôi rất thân thiết với anh Sở”.

Dựa vào dáng vẻ hiểu chuyện của cô ta trước mặt các thư ký, những lời nói trẻ con lúc này rõ ràng là nói cho cô nghe.

Nguyễn Thi Hàm không thấy biểu cảm khác gì trên gương mặt cô thì lại kéo cô đến mục đích khác: “Chị Tô, ngày hôm qua tôi không ở công ty, hôm nay vừa đến đã nghe mọi người nói chị được tuyển vào làm thư ký chuyên trách cho anh Sở. Chị giỏi thật đấy.”

Cô ta nói những lời này với vẻ mặt khâm phục. Nếu như đôi mắt cô ta không loé lên vẻ khinh thường thì Tô Uyển Âm thật sự đã tin những lời nói ấy rồi.

Cô ta không phải người hiền lành gì.

Tô Uyển Âm muốn xem cô ta sẽ bày ra những trò gì, vì vậy bình tĩnh nói: “Tôi chỉ may mắn mà thôi.”

“Sao có thể là may mắn chứ, chị thật sự lợi hại mà. Chị Tô, chị không biết đâu, anh Sở chưa từng tuyển dụng thư ký nữ. Chị là người đầu tiên, chắc chắn phải xuất sắc lắm nên anh ấy mới phá lệ.”

Nguyễn Thi Hàm nói bằng giọng điệu đáng yêu, sau đó thần thần bí bí ghé sát vào tai cô: “Nếu như không nghe nói ngày hôm qua chị vừa đi làm đã thể hiện vô cùng xuất sắc, mọi người sẽ tưởng chị là người có mối quan hệ, trước đó có quen biết anh Sở đó. Nhưng tôi và anh Sở lớn lên cùng nhau nhưng chưa từng gặp chị, bọn họ nói xấu chị, tôi mà để họ nói năng lung tung sẽ ảnh hưởng đến chị. Hì hì.”

“Người khác thích nói thế nào thì cứ nói.” Cô và Sở Tư Niên đúng là có quen biết nhau, nhưng cô vào được công ty là dựa vào thực lực của bản thân.

Lần đầu tiên được trải nghiệm “người có mối quan hệ thật” giúp mình bác bỏ tin đồn là người có mối quan hệ, Tô Uyển Âm quyết định vẫn xem cô ta diễn trò.

Không nằm ngoài dự đoán, Nguyễn Thi Hàm thấy cô không qua tâm đến lời đồn nhảm thì càng tức giận hơn: “Sao có thể chứ, rõ ràng chị xuất sắc và tốt như vậy mà.”

Vừa dứt lời, cô ta lại dè dặt và cẩn thận nói: “Nhưng… Trước đó chị thật sự không quen biết anh Sở sao? Tôi nói không sai chứ?”

Được rồi, đợi cô ta ở đây.

Người này muốn hỏi mối quan hệ giữa cô và Sở Tư Niên, nói quanh quẩn một lượt vẫn lấy danh nghĩa là rút giận cho cô, nghĩ chính trực cho cô. Không thể phủ nhận dù cô gái này nhỏ bé nhưng đầu óc rất lanh lợi.

Cuối cùng vẫn là cô gái quỳ dưới quần Tây của Sở Tư Niên.

Sở Tư Niên từ trước đến nay chưa bao giờ khiến bản thân chịu uất ức. Từ nhỏ có rất nhiều người theo đuổi anh, nhưng chỉ có một mình cô là người khác giới ở bên cạnh anh. Nhưng anh lại để một cô gái như vậy ở bên cạnh, xưng hô “anh anh em em”, còn có thể tùy tiện mở cửa văn phòng của mình. Nếu như nói giữa hai người họ không có gì thì rất khó để người ta tin được.

Đã “nạp thϊếp” rồi lại còn lan truyền ra ngoài tấm bình phong “Không gần nữ sắc” gì đó, hay tin tức giả như thư ký hay trợ lý toàn là con trai.

Trong lòng Tô Uyển Âm trào dâng cảm giác kỳ lạ.

Vừa khó chịu vừa giống như tức giận.

Giấu cô em gái xinh đẹp trong công ty, lại còn mập mờ bảo cô gọi anh là “anh trai” như vậy. Tám năm không gặp, anh đã tiến bộ rất nhiều rồi.

Chẳng lẽ anh muốn noi theo Quân Vương thời cổ đại, muốn có ba nghìn giai lệ trong hậu cung sao?

Tô Uyển Âm có thể đoán sau này trong công ty sẽ lan truyền tin đồn “Chủ tịch và các sủng phi của anh”.

May mà cô nhận ra sớm.

Tô Uyển Âm: “Trước đó, tôi không quen phó giám đốc Sở.”

Nguyễn Thi Hàm thở phào nhẹ nhõm: “Tôi biết chị vào công ty là dựa vào thực lực mà, chị không phải người có sẵn mối quan hệ giống như người ta nói.”

“Người có sẵn mối quan hệ cái gì?” Sở Tư Niên vừa đi đến chỗ quẹo đã nhìn thấy hai cô gái thân mật trò chuyện cùng nhau. Anh nhíu mày, nhìn Tô Uyển Âm: “Em làm gì ở đây?”

Nguyễn Thi Hàm giống như con cún nhìn thấy bánh bao thịt, buông Tô Uyển Âm ra rồi ngay lập tức nhảy đến trước mặt anh: “Anh Sở, anh đi làm rồi sao? Anh Chu bảo em đưa chị gái này đi làm quen môi trường.”

“...”

Cô phải vất vả lắm mới quen giọng điệu nói chuyện của cô ta, da gà da vịt cũng vừa mới lặn xuống thì nam chính đến…

Giọng điệu nũng nịu của chị Chí Lâm là bẩm sinh nên ít nhất còn thấy thoải mái khi nghe, nhưng cô gái này là cố tình nói như vậy nên nghe rất khó chịu.

Phải công nhận sức chịu đựng và gu thẩm mỹ của Sở Tư Niên rất tốt.

Bỏ qua cảm giác khó chịu trong lòng, Tô Uyển Âm định chuồn đi để hai người họ có không gian ở riêng với nhau.

Sở Tư Niên không để lại dấu vết mà tiến sát về phía cô, kéo dài khoảng khách với Nguyễn Thi Hàm: “Cô ấy nhỏ hơn cô, gọi cô ấy là chị không thích hợp lắm.”

Tô Uyển Âm: “...”

Cô thấy Nguyễn Thi Hàm dương dương đắc ý vì tuổi còn nhỏ, gặp người khác là gọi anh gọi chị ngọt xớt, còn cố tình trang điểm thành học sinh, đắm chìm trong niềm vui của “cô em gái”.

Nhưng câu nói của Sở Tư Niên đã đích thân giáng một gậy vào đầu sủng phi.

Đây là lời mà một nhà lãnh đạo nên nói sao?

Là một thư ký đạt tiêu chuẩn, Tô Uyển Âm thấy mình cần phải chuẩn bị một quyển “Tự tu dưỡng cho nhà lãnh đạo”.

“Hả?” Nguyễn Thi Hàm trợn trừng mắt, vẻ mặt lúng túng nhưng nhanh chóng hồi phục lại bình thường. Cô ta nghiêng đầu, hờn dỗi nói: “Anh, anh nhớ nhầm rồi sao? Em đi học sớm hơn người khác một năm, sáu tuổi đã học tiểu học. Bây giờ sinh viên năm ba vừa được hai mươi mốt tuổi mấy tháng. Chị gái này học năm bốn đã tốt nghiệp, sao có thể nhỏ tuổi hơn em được trừ khi chị ấy đi học từ khi bốn tuổi.”

Mùi trà xanh đậm đặc sắp trào ra rồi.

Tô Uyển Âm thấy khá thích thú, không hề bảo cô ta nói đúng hay không mà chỉ nói: “Tôi cũng nhập học lúc sáu tuổi.”

“Xem đi, anh trai!” Nguyễn Thi Hàm bĩu môi, vẻ mặt giống như “Tiểu công chúa đây tức giận lắm đấy”, giọng nói õng ẹo: “Em nhỏ hơn chị gái một tuổi, anh nhớ nhầm rồi.”

Sở Tư Niên liếc nhìn Tô Uyển Âm, mím môi giống như đang nở nụ cười nuông chiều.

Không biết anh cười cái gì, nhân tố độc ác trong bụng Tô Uyển Âm kêu đùng đoàng. Cô học theo Nguyễn Thi Hàm, làm dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên, giọng điệu cũng nũng nịu: “Nhưng… Tôi không tốt nghiệp cử nhân mà tốt nghiệp nghiên cứu sinh. Đầu tháng này vừa tròn hai mươi mốt tuổi.”