Đôi mắt đào hoa của Sở Tư Niên khẽ nhướng lên, anh im lặng cầm nĩa cuốn mì bỏ vào miệng.
Tướng ăn của anh rất tốt, mì trộn khô mấy chục tệ đưa cho anh ăn giống như đang ăn món ăn Tây đắt tiền.
Trong công ty có phòng nghỉ cho nhân viên ngủ trưa. Tô Uyển Âm vẫn chưa chuẩn bị đồ dùng trên giường nên không nghỉ ngơi được. Cô thấy anh ăn rất nghiêm túc, không đến một giờ nữa thì tới giờ làm việc nên ngồi vào góc sô pha chơi điện thoại.
Bình thường, cô lướt điện thoại liên tục mấy giờ cũng không thấy nhàm chán, bây giờ làm sao cũng không tĩnh tâm được. Trong điện thoại có gì, mắt nhìn qua, đầu óc cũng không nhớ kĩ, không tự chủ mà nhìn về phía Sở Tư Niên.
Cô sợ bị anh phát hiện mình nhìn lén nên thỉnh thoảng còn làm bộ cổ không thoải mái rồi thừa dịp nhìn.
Tô Uyển Âm tự thấy mình vô cùng kín đáo.
Sở Tư Niên ăn xong sợi mì cuối cùng, dùng khăn ướt lau môi dưới, đột nhiên mở miệng: “Mì ăn liền của Âm Âm chắc là rất đắt nhỉ? Mùi vị cũng không tệ lắm.”
“Hả?”
Mới vừa nhìn lén một lúc đã bị hỏi, Tô Uyển Âm theo phản xạ cân nhắc việc có bị anh phát hiện mình nhìn lén anh không, thuận miệng trả lời câu hỏi của anh: “Đúng vậy, bình thường tôi ăn mì ăn liền bốn đồng một thùng, cái của anh là ba mươi đồng một thùng, tôi từng tuổi này cũng...”
“Chưa từng ăn món nào đắt như thế” Mấy từ này cô nói không thành tiếng.
Nhận ra mình đã nói gì, Tô Uyển Âm lặng lẽ ngậm miệng lại.
Sơ ý quá, Sở Tư Niên không quê mùa như cô tưởng, ngay cả mì ăn liền cũng biết.
“Vẫn chưa tới giờ làm việc.” Trong mắt Sở Tư Niên lóe lên ý trêu chọc, không muốn tiếp tục vạch trần, anh chỉ vào vị trí phòng nghỉ ngơi trong phòng làm việc: “Muốn ngủ trưa thì đến đó đi.”
Ông chủ để nhân viên nữ ngủ trong phòng nghỉ của mình, nghe thế nào cũng không tốt lắm.
Sở Tư Niên trở lại trước bàn làm việc rồi ngồi xuống, thấy cô ngẩn người tại chỗ thì nói: “Đồ dùng trên giường mới đổi, tôi còn có việc, không dùng phòng nghỉ đâu.”
Đó không phải là nơi cô có thể ngủ.
Tô Uyển Âm: “Không sao, tôi không buồn ngủ.”
Sở Tư Niên: “Không muốn ngủ thì đi lấy trái cây ăn đi.”
Đồ chuẩn bị đặc biệt cho ông chủ, một thư ký như cô ăn vào chỉ sợ sẽ tiêu hóa không tốt.
Tô Uyển Âm: “Không cần.”
Thấy cô vẫn không nhúc nhích, Sở Tư Niên cân nhắc một lát, cười nhẹ ra tiếng: “Không phải Âm Âm thẹn thùng không dám ăn đó chứ?”
Phương pháp khích tướng hay đó.
Được rồi.
Cô đúng thật là dính chiêu này.
“Cảm ơn phó giám đốc Sở, vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.”
Dù sao trái cây trong tủ lạnh trông rất ngon, từ nhỏ cô đã thích ăn trái cây, không thiệt thòi.
Cô đến phòng trà rửa trái cây, cắt xong xếp thành hai đĩa, bưng một đĩa cho Sở Tư Niên, người bỏ tiền nên có quyền nếm thử.
Cô vốn cho rằng cùng làm việc với Sở Tư Niên sẽ bị chán ghét hoặc trêu chọc, dù sao cũng không nhờ anh có vẻ không đáng tin cậy nhưng trong công việc lại cực kỳ cẩn thận và nghiêm túc, công tư phân minh, đối với cô cũng nghiêm khắc.
Dưới sự dẫn dắt của anh, Tô Uyển Âm bắt đầu công việc rất nhanh, tốn một buổi chiều đã sắp xếp xong nghiệp vụ liên quan gần đây của chi nhánh công ty Pháp gọn gàng.
Không thể không nói, cả ngày trôi qua, bỏ qua ân oán của hai người trong quá khứ, công việc này hoàn toàn hợp với cô.
Thách thức rất nhiều, cơ hội cũng rất nhiều, được xưng tụng là vạn dặm mới chọn được một.
Quan trọng chỉ trong một buổi chiều, Sở Tư Niên đã dạy cho cô rất nhiều thứ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thời gian tan tầm vừa đến, công việc cần xử lý không còn nhiều lắm, Sở Tư Niên uống trà nghỉ ngơi, cũng không nói phải tăng ca gì.
Tô Uyển Âm: “Phó giám đốc sở, nếu không có chuyện gì khác thì tôi tan ca trước.”
Sở Tư Niên: “Nhà em vẫn ở hoa viên Cẩm Giang chứ?”
Đột nhiên hỏi cô chuyện này làm gì? Không phải tới thật đấy chứ?
Tô Uyển Âm suy nghĩ nên trả lời như thế nào.
Sở Tư Niên vốn chỉ vô tình hỏi, thấy vẻ mặt đề phòng của cô thì cảm thấy đáng yêu.
Anh cảm thấy hứng thú, cầm lấy chìa khóa xe: “Đi thôi, tôi đưa em về, đúng lúc đi thăm thầy Nam và giáo sư Tô.”
Hôm nay, cô mới bị ba mẹ dạy dỗ, nếu thật sự mang "con nhà người ta" như anh về nhà thì hỏng mất.
Tô Uyển Âm lập tức cự tuyệt: “Không cần làm phiền phó giám đốc Sở, chúng ta không tiện đường.”
“Tiện đường.” Sở Tư Niên nói: “Chỗ tôi ở bây giờ rất gần hoa viên Cẩm Giang.”
“…”
Người bình thường nghe được lời từ chối như vậy thế nào cũng hiểu được chủ nhân ngôi nhà không vui, cũng sẽ không nhắc lại.
Nhưng cô đã quên Sở Tư Niên mặt dày này không phải người bình thường.
Tô Uyển Âm không chút suy nghĩ nói dối: “Không có, chúng tôi đã chuyển nhà từ lâu rồi.”
“Chuyển đi đâu vậy?”
“Vị Thủy Niên Hoa.”
Nói đại một khu dân cư, bị hỏi nhiều thêm hai câu không chừng sẽ lộ ra manh mối. Tô Uyển Âm dứt khoát nói tên khu dân cư Triệu Lộc Khê đang ở. Cô thường xuyên đến chỗ cô ấy chơi, hiểu rõ khu đó, quan trọng nhất là khu dân cư này hướng ngược lại với nhà cô, tuyệt đối không tiện đường.
Sở Tư Niên híp híp mắt: “Dọn đến đó?”
Tô Uyển Âm nghiêm túc gật đầu: “Vâng.”
Sở Tư Niên đang muốn mở cửa thì dừng bước, quay đầu nhìn về phía cô, trong mắt có chút ranh mãnh: “Nhưng hôm qua tôi thấy địa chỉ trên lý lịch cá nhân của em vẫn giống trước kia.”
Tô Uyển Âm: “…”
Bình tĩnh.
“Tôi không để ý lắm.” Cô nói một cách đương nhiên: “Có thể do mới chuyển nhà không lâu, tôi quen viết địa chỉ trước kia rồi.”
Nét ranh mãnh của Sở Tư Niên càng rõ ràng hơn: “Dọn đến Vị Thủy Niên Hoa thật à?”
“Vâng. Cuối năm ngoái dọn.” Lời nói dối nói ra quỳ cũng phải khép lạy, Tô Uyển Âm thở dài một hơi: “Tiếc ghê, nếu không vẫn còn có thể tiện đường trở về với phó giám đốc Sở.”
“Không đáng tiếc.” Sở Tư Niên ngắm nhìn chìa khóa xe trong tay, cười dịu dàng: “Anh và Âm Âm đúng là có duyên.”
“Có duyên gì chứ?”
Tô Uyển Âm không rõ lý do, nhìn chằm chằm biểu tượng tiền chồng chất trên chìa khóa xe, cảm thấy khó hiểu.
“Năm ngoái, lúc Vị Thủy bắt đầu phiên giao dịch, nhà đầu tư tặng tôi một căn biệt thự, tôi vừa về nước không lâu, bây giờ còn ở nhà cũ, đang định vài ngày nữa dọn qua.” Sở Tư Niên trấn an vỗ vai cô: “Cho nên Âm Âm đừng cảm thấy đáng tiếc, không lâu nữa chúng ta có thể tiện đường.”
“…”
Tô Uyển Âm lập tức có cảm giác như ăn cứt.
Sở Tư Niên sợ cô không đủ ngột ngạt, đổ thêm dầu vào lửa: “Để cảm ơn Âm Âm đã cố ý chuẩn bị cơm trưa, vừa hay lát nữa tôi không có việc gì, hôm nay tôi đưa em đi.”
“……”
Nói dối trước mặt ông chủ bị phản tướng thì làm sao bây giờ?
Mặc kệ Sở Tư Niên thật sự có nhà ở Vị Thủy hay không, Tô Uyển Âm chỉ biết cô không có, trái lại anh, chỉ cần có ý tưởng sẽ có.
Dù sao tư bản cầm quyền, cô là xã súc*.
(*) Xã súc mà một thuật ngữ được dùng cho các nhân viên văn phòng tại Nhật Bản. 社 trong 會社 (Câu lạc bộ hoặc tập thể), 畜 trong 家畜 (Gia súc) có nghĩa là “Súc vật của công ty”. Từ ngữ này xuất hiện từ những năm 1990 và dần trở nên nổi tiếng tại Nhật Bản, sau đó lan rộng ra các nước trong khu vực Đông Á.
Xã súc dùng để chế giễu những người vì lợi ích của công ty mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân họ. Từ việc ăn uống đến ngủ nghĩ đều rất qua loa, luôn sẵn sàng bán mạng vì công việc.
Tô Uyển Âm đang im lặng suy nghĩ nên kết thúc như thế nào thì điện thoại vang lên, là Triệu Lộc Khê gọi tới.
Cô vội vàng nhận điện thoại, giọng Triệu Lộc Khê vang lên: “Tô Uyển Âm, tối nay cậu vẫn đến chỗ tớ chứ? Lát nữa tớ phải đi ngang qua Thần Ảnh, nếu cậu muốn đi thì tan làm chờ tớ ở cửa chính, tớ thuận đường chở cậu về.”
Tô Uyển Âm chưa từng cảm thấy Triệu Lộc Khê giống tiên nữ như hôm nay.
Người đẹp eo nhỏ chân dài phẩm cách tốt, âm thanh dễ nghe có thể so với ca sĩ, hành động cao thượng có thể so với Lôi Phong.
“Tớ tan làm rồi, tớ sẽ tới ngay.” Cố kìm nén vui sướиɠ trong lòng, cô cảm ơn Sở Tư Niên: “Cảm ơn phó giám đốc Sở, bạn tôi tới đón tôi, không phiền anh nữa.”
Hai người cùng đi ra khỏi văn phòng, đi vào thang máy.
Tô Uyển Âm ấn xuống lầu một, nghĩ đến bãi đỗ xe ở lầu một, Sở Tư Niên nhất định phải đi lái xe, chột dạ ấn xuống lầu một.
Sáu giờ tan làm, hai người ở văn phòng chậm trễ hơn mười phút, tránh được giờ cao điểm thang máy, lúc này chỉ có bọn họ vào thang máy tầng 24.
Cửa thang máy đóng lại, hai người cùng bị vây trong không gian kín, cô thấy không được tự nhiên.
Cả người Sở Tư Niên lười biếng lại nồng đậm hơn rất nhiều: “Em và Triệu Lộc Khê vẫn thân thiết như vậy.”
Cô chắc chắn vừa rồi trong lúc trò chuyện không có nhắc tới tên Triệu Lộc Khê, không biết làm sao anh đoán được.
Gật đầu.
Sở Tư Niên lười biếng nhìn cô, đáy mắt có chút kì lạ.
Tô Uyển Âm cảm thấy hình như anh có chuyện muốn nói với mình.
Tâm trạng cô không yên chờ anh mở miệng.
“Em…”
“Đinh” một tiếng, cắt đứt lời Sở Tư Niên.
Thang máy dừng ở tầng mười bảy, cửa mở ra một người đàn ông trung niên đi vào. “Phó giám đốc Sở.”
Người đàn ông nhìn thấy Sở Tư Niên thì lập tức tiến lên, hai người bắt đầu nói chuyện.
Tô Uyển Âm vô thức thở phào nhẹ nhõm, đến khi thang máy đến tầng 1, để hai người chào hỏi sau, cô không thể đợi nữa mà rời đi.
Tầm mắt phía sau không yên lòng nhìn theo bóng lưng của cô.
Người đàn ông trung niên nói sơ qua một dự án nhỏ trong tay, thấy anh không có phản ứng, kiên trì hỏi: “Phó giám đốc Sở, anh cảm thấy ý tưởng này thế nào?”
Cửa thang máy dần khép lại, Sở Tư Niên thu hồi tầm mắt: “Được, lập kế hoạch đi.”
“Kế hoạch đã làm xong, ngày mai đưa cho anh.” Tâm trạng lo lắng của người đàn ông trung niên lúc này mới buông xuống. Sau khi thở phào nhẹ nhõm thì nhàn hạ thoải mái: "Cô gái nhỏ vừa rồi là phiên dịch buổi sáng phải không? Còn trẻ như thế năng lực khống chế sân khấu đã tốt như vậy, thật hiếm có.”
“Không tồi.” Sở Tư Niên trên mặt vẫn không có biểu tình gì, chỉ là trong đôi mắt hoa đào lưu chuyển một tia sáng khác thường: “Có thể là do cô ấy gan lớn từ nhỏ không luống cuống.”
Từ… nhỏ…?
Chẳng biết tại sao, người trung niên luôn cảm thấy vị phó giám đốc trẻ tuổi này khi nói đến cô gái nhỏ, rõ ràng ngày thường thờ ơ với đạo lý đối nhân xử thế, lại làm cho người ta có cảm giác kỳ quái.
Giống như... một người có một bảo bối trân quý, người khác tìm mọi cách khen ngợi, trong lòng anh rất vui vẻ, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh.