Rung Động Nho Nhỏ

Chương 5

Hành động ấm lòng nho nhỏ này khiến những người trong phòng họp bắt đầu có suy nghĩ không đứng đắn.

Cô nắm bắt thời cơ uống nước và cấm micro, Tô Uyển Âm thuận lợi hoàn thành phần sau của cuộc họp. Đến khi cuộc họp kết thúc, cô vẫn không mắc phải bất kỳ sai sót nào. Từ những ánh mắt tán thưởng của người tham gia hội nghị, cô cũng cảm thấy bản thân thể hiện không tệ, xứng đáng được điểm tuyệt đối cho màn thể hiện này hôm nay.

Sau khi Sở Tư Niên tuyên bố tan họp, tất cả mọi người im lặng rời đi, không một lời nghị luận.

Vốn tưởng với sự tò mò của mọi người về mối quan hệ giữa cô và Sở Tư Niên thì sau khi tan họp bọn họ ít nhiều gì sẽ hỏi vài câu nhưng không ngờ tố chất của thành viên trong công ty lớn lại cao đến đáng sợ. Đương nhiên cũng có thể là vì Sở Tư Niên quá đáng sợ nền người ta không dám hỏi.

Tô Uyển Âm chỉnh sửa nội dung họp trong sổ tay rồi tắt máy ghi âm, chuẩn bị rời khỏi phòng họp. Bởi vì quá chú tâm vào công việc nên đến lúc đứng dậy cô mới thấy Sở Tư Niên vẫn ngồi ở vị trí cũ, lười biếng chống cằm nhìn cô.

“Âm Âm.”

Giọng nói trầm thấp mang theo sự mờ ám.

Là giọng nói điển hình của bọn trai tồi.

Tô Uyển Âm nhớ lại lúc trên hội trường người này lén lút sờ mó tay mình thì muốn nhanh chóng dùng xà phòng rửa sạch tay, trong lòng đang thầm mắng chửi anh nhưng gương mặt không thể không niềm nở lễ phép: “Phó giám đốc Sở có gì căn dặn ạ?”

“Vì sao lại chọn chuyên ngành tiếng Pháp?”

“...”

Vì sao?

Tô Uyển Âm mím môi, cô định nói thẳng là bản thân rút thăm chọn bừa nhưng nhưng nhìn qua anh thì phát hiện anh đang nhìn tay phải của cô. Cô nhớ anh từng nói lúc cô nói dối sẽ vô thức cử động. Cô tách hai ngón tay không thể khống chế của mình ra, đè lên góc bên phải cuốn sổ.

“Ba tôi nói tôi có thiên phú về ngoại ngữ nên đề nghị tôi chọn một thứ tiếng để học.”

“Có nhiều thứ tiếng như vậy, tại sao lại chọn tiếng Pháp?” Sở Tư Niên chơi đùa cây bút máy trong tay, nhìn cô chăm chú không rời.

Tô Uyển Âm không muốn nói.

Cô bị anh nhìn đến hít thở không thông nhưng anh vẫn không di chuyển nên cô chỉ đành hào phóng nhìn thẳng vào mắt anh.

Anh im lặng một lúc nhưng không thấy cô trả lời thì chậm rãi nói tiếp: “Vì tôi nên Âm Âm mới chọn đúng không?”

“...”

Suy nghĩ non dại thời trẻ bị vạch trần trước mặt người khác, Tô Uyển Âm rất khó chịu.

Đôi mắt chứa ý cười và sự tự tin nắm chắc của người đàn ông như đang khẳng định suy nghĩ của mình.

Sự khó chịu tận đáy lòng lập tức bùng cháy.

Cô liếc nhìn bàn tay phải không an phận của mình, xác định ngón trỏ và ngón cái vẫn tách nhau ra như lúc nãy thì mới nói: “Ba tôi kiến nghị tôi chọn theo học tiếng Đức, tiếng Nhật, tiếng Pháp hoặc tiếng Anh, tôi rút thăm ra tiếng Pháp.”

Anh vẫn mỉm cười bình thản như thường.

Mặc dù anh không hỏi han nghi ngờ gì nữa nhưng Tô Uyển Âm vẫn cảm thấy khó chịu như bị người khác nhìn thấu: “Không phải mong muốn của tôi.”

“Thế à?”

Suy nghĩ trong lòng bị người ta phản bác nhưng gương mặt Sở Tư Niên vẫn không để lộ chút tiếc nuối nào mà ý cười trong mắt lại càng rõ ràng: “Hóa ra tôi và Âm Âm có duyên với nhau như thế.”

Tô Uyển Âm ôm máy tính của mình lên, không muốn nói chuyện với anh nữa. Quan trọng là đã lâu không gặp, khí chất của người này càng ngày càng khó nắm bắt. Lúc nhỏ là biếи ŧɦái nhỏ, bây giờ lớn ra dáng con người đấy nhưng trực giác lại càng biếи ŧɦái hơn.

Có vẻ như tâm trạng anh đang rất tốt nhưng Tô Uyển Âm thì không tốt như vậy. Trước khi đi, cô tức giận muốn chỉ thẳng mặt anh mắng anh là đồ không biết xấu hổ, nhưng sợ sau khi nói ra, người tâm tư hẹp hòi như Sở Tư Niên sẽ đày đọa cô. Cô vẫn chọn cúi đầu khuất phục, cuối cùng nói ra một câu xoa dịu: “Phó giám đốc Sở, suy nghĩ nhiều không tốt cho sức khỏe đâu.”

Khi Tô Uyển Âm rời khỏi phòng họp thì bị chặn ở hành lang.

Cái tên con cháu tài phiệt đời thứ hai chỉ biết ăn chơi ở trong hội trường lúc trước đang ngạo nghễ dựa vào lan can, miệng ngậm điếu thuốc. Khi thấy cô đi ra, anh ấy dùng ngón tay mảnh khảnh lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, vẫy tay với cô: “Này cô nàng xinh đẹp, em là thư ký riêng Sở Tư Niên tuyển đúng không?”

Dáng vẻ của anh ấy không chỉ giống đám con cháu tài phiệt mà còn có cả giọng điệu của một tay chơi.

Nhưng thư ký riêng là cái quái gì? Thư ký chuyên phiên dịch tiếng Pháp như cô lại bị anh ấy nói bằng giọng điệu mờ ám khó tả.

Người có thể gọi thẳng họ tên của Sở Tư Niên, còn quang minh chính đại đi muộn ở đại hội, khỏi nghĩ cũng biết người này có chống lưng vững chắc. Dù khó chịu đến đâu, Tô Uyển Âm vẫn kiên nhẫn xử lý: “Chào anh, xin hỏi có vấn đề gì sao?”

“Ôi người đẹp đang nói gì thế? Không có chuyện gì thì không thể tìm em à?” Tên đó đi đến trước mặt cô, hơi cúi đầu nhìn chằm chằm cô như đang đánh giá: “Không cần phải câu nệ như thế. Anh tên là Bùi Lâm, là đối tác dự án của công ty. Anh không phải người trong công ty em, chắc em nhỏ tuổi hơn anh, có thể gọi anh là anh.”

Đối với gương mặt này, Tô Uyển Âm không thể gọi “anh trai” được. Cô nghĩ đến ở hội trường mình ngồi nhầm vị trí của anh, còn anh thì hạ cái tôi cao quý ngồi vào vị trí phiên dịch nhưng lại không hề tức giận, còn đưa microphone cho mình.

Tô Uyển Âm định gọi một tiếng “anh Bùi” theo đúng quy củ, nhưng chưa kịp lên tiếng thì đã bị người ta kéo sang bên cạnh, cách xa Bùi Lâm.

Giọng nói đàn ông hờ hững, không thể biết đang vui hay tức giận: “Ôm viên ngọc mềm mại thơm tho trong lòng nên vui đến quên cả trời đất sao?”

“Hả?”

Bùi Lâm vẫn còn ngạc nhiên trước sự xuất hiện bất ngờ của người đó, thốt lên theo bản năng.

Sở Tư Niên nghiêng người lên phía trước, chắn trước mặt Tô Uyển Âm: “Hôm qua cậu mệt lắm sao? Hôm nay đến họp muộn khoảng bốn mươi phút.”

Đây là lần đầu tiên Bùi Lâm được người anh em tốt quan tâm đến chuyện này. Sở Tư Niên luôn lạnh nhạt xa lánh chuyện tình yêu nam nữ, ngày thường những người ở bên cạnh anh cũng chỉ có mấy người họ và các ông cụ mà anh quen biết từ lâu. Thậm chí mọi người trong giới còn đồn đại rằng anh là gay.

Mỗi lần bọn họ gần các chị em phụ nữ, anh cũng đứng một mình lẻ bóng. Có một khoảng thời gian Bùi Lâm bắt đầu nghi ngờ tính chân thực của lời đồn, nhưng sau nhiều lần quan sát người bạn tốt của mình đúng là không có hành động vượt quá quy tắc với gương mặt đẹp trai của mình, anh ấy mới yên tâm hơn.

Không ngờ hôm nay anh ấy đang vui vẻ tham gia buổi họp thì lại gặp vở kịch lớn này.

Sở Tư Niên lại bám theo nữ thư ký, một con người luôn nghiêm túc cẩn thận trong công việc làm mập mờ thương hoa tiếc ngọc trong cuộc họp.

Thấy người bạn tốt của mình đứng chắn trước mặt cô gái như giữ đồ ăn, Bùi Lâm cố tình thở dài: “Cái gì mà viên ngọc mềm mại thơm tho chứ? Vừa nãy tôi bị kẹt xe, sao cậu lại nói tôi như vậy trước mặt cô gái xinh đẹp này chứ?”

Anh ấy nghiêng đầu nhìn Tô Uyển Âm, nói: “Cô gái xinh đẹp, hôm nay cô thể hiện rất tốt. Công ty của anh trai cũng đang thiếu một nhân tài như cô, hay là cô đến chỗ tôi đi, tôi sẽ trả tiền lương gấp đôi cho cô.”

Giống như con chim Khổng Tước vậy, Tô Uyển Âm im lặng suy nghĩ. Nhưng… Lương hàng tháng ở Thần Ảnh là hơn hai vạn tệ, còn chưa tính tiền thưởng cuối năm và các khoản trợ cấp. Nếu như tăng gấp đôi…

Ừm, có vẻ là một con số khá lớn.

Ánh mắt Tô Uyển Âm khẽ run.

Sở Tư Niên nghiêng đầu nhìn thấy đôi mắt sáng lấp lánh của cô gái, anh nhíu mày lại: “Chẳng phải hôm qua giám đốc Bùi dắt mấy người đẹp về nhà “nghiên cứu thảo luận” cũng nói như vậy sao?”

Mấy người đẹp…

Tô Uyển Âm ngạc nhiên nhìn Bùi Lâm.

Giống như nghe thấy tin tức chấn động nào đó.

Bùi Lâm bị người bạn tốt bỗng nhiên bịa đặt câu chuyện như vậy cũng vô cùng ngạc nhiên.

Anh ấy đưa mấy người đẹp về nhà gì chứ?

Được rồi, dù anh ấy chìm đắm trong vườn hoa, nhưng trong mối quan hệ nào cũng đều hết lòng hết dạ, không bao giờ làm những chuyện như bắt cá hai tay.

Còn chưa để anh ấy phản bác, Sở Tư Niên đã nắm chặt lấy tay Tô Uyển Âm đi về văn phòng: “Đừng nói chuyện với cậu ta, lúc này trong đầu cậu ta chỉ nghĩ làm sao để lừa em là vợ bé thứ mười tám của cậu ta mà thôi. Em đến văn phòng cùng với tôi một chút.”

“...”

Bây giờ lại là vợ bé thứ mười tám?

Bùi Lâm vẫn chưa kết hôn bỗng nhiên cảm thấy người bạn tốt luôn làm ra vẻ lạnh lùng hờ hững ấy không phải là người, mà giống như một con cún.

Đúng là con cún tốt.