Lúc Tô Uyển Âm thu dọn xong đến phòng ăn, ba Tô Hoài Tịch đang vừa uống sữa vừa đọc báo, mẹ Nam Tích đặt một cái đĩa trước mặt cô rồi nói: "Không phải chín giờ hôm nay con đi phỏng vấn à? Bây giờ đã tám giờ rồi đấy, ăn nhanh đi."
Trên đĩa có một cây bánh quẩy và hai quả trứng tạo thành hình số "100" thể hiện sự mê tín.
Tô Uyển Âm thong thả cầm trứng gà lên lột vỏ, không chút hoang mang nói: "Không phải còn tận một tiếng nữa sao ạ?"
"Đi sớm một chút thì người ta sẽ có ấn tượng tốt hơn về con, nói không chừng sẽ thành công đấy." Nam Tích cũng ngồi xuống và bắt đầu ăn sáng: "Công ty hôm nay con phỏng vấn tên là gì thế?”
"Công ty Thần Ảnh ạ."
Tô Hoài Tịch dời ánh mắt khỏi tờ báo: "Thần Ảnh?"
"Vâng." Tô Uyển Âm cắn một miếng trứng gà, chậm rãi nhai rồi nuốt xuống: "Ba, ba có người quen có thể giúp con đi cửa sau không?"
"Không có." Tô Hoài Tịch nghiêm túc suy tư trong một lát rồi thản nhiên nói: "Cứ có cảm giác quen thuộc thôi."
"Sao có thể không quen thuộc chứ? Đấy là doanh nghiệp hàng đầu của thành phố chúng ta, sản nghiệp liên quan đến họ trải dài khắp đường lớn ngõ nhỏ." Nam Tích lườm ông một cái rồi đưa một ly sữa cho Tô Uyển Âm: "Đừng để ý tới ba con. Một người dạy học liêm chính như ông ấy dù cho có là người quen đi nữa thì cũng không hạ mình xuống tìm người ta mở cửa sau cho con đâu. Ăn sáng nhanh đi, con chắc chắn có thể vượt qua buổi phỏng vấn hôm nay."
"Dạ."
Tô Uyển Âm ngoan ngoãn gật đầu, yên lặng ăn trứng gà.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần thi cử là mẹ đều chuẩn bị cho cô hai quả trứng và một cây bánh quẩy, sau đó sắp xếp thành tạo hình sợi dầu, sau đó bày ra thành số điểm tuyệt đối, ý muốn an ủi tâm lý của cô.
Kết quả thi của cô luôn rất tốt, thế là mẹ cô cảm thấy trong nhà này không thể thiếu trứng gà và bánh quẩy chiên được.
Ngay sau đó, bữa sáng kết thúc trong bầu không khí yên tĩnh và hài hòa này. Tô Hoài Tịch hiếm khi xin nghỉ nửa ngày, lái xe đưa Tô Uyển Âm đến địa điểm phỏng vấn.
Lúc Tô Uyển Âm đến khu chờ phỏng vấn, cả khu chờ chật ních người làm cô kinh hãi muốn quay xe về nhà.
Công ty chỉ tuyển dụng năm người, còn hơn hai mươi phút nữa là bắt đầu phỏng vấn mà khu vực chờ bây giờ đã có gần hai ba trăm người, tỷ lệ trúng tuyển dưới là dưới hai phần trăm.
Cô nhìn bảng rút thăm điện tử ở lối vào, lại nghĩ đến bữa sáng "yêu thương" mà mẹ chuẩn bị cùng với người cha lo lắng cho cô cả đêm, sợ buổi phỏng vấn đầu tiên của cô thất bại nên còn cố ý xin nghỉ phép để đưa đón cô. Tô Uyển Âm kiềm lại suy nghĩ muốn xoay người rời đi của mình, trong lòng tính toán nếu số thứ tự ở phía đầu thì cứ vào liều mạng, còn nếu ở phía sau thì dứt khoát quay xe về nhà.
Kết quả là rút thăm may mắn ra số bảy.
Sau khi đăng ký xong, Tô Uyển Âm cầm số thứ tự của mình bước vào khu chờ, trước mặt lập tức chạm phải một cô gái đang thấp thỏm bất an.
"Này, cô rút được số thứ tự bao nhiêu vậy?"
Tô Uyển Âm khẽ giơ số thứ tự trong tay lên: "Số bảy.”
Cô gái nâng cao giọng: "Chúa ơi, số bảy! Số ở hàng đầu đó, cô có căng thẳng không?"
Bong bóng thổi ra rồi ổ "tách" một tiếng, Tô Uyển Âm cuốn kẹo cao su vào trong miệng: "Không căng thẳng."
Thờ ơ như thể số phận của tôi là do tôi quyết.
Cô gái nhìn mà ngưỡng mộ: "Tâm lý của cô đỉnh thật đấy, cạnh tranh quyết liệt như thế mà cô còn có thể bình tĩnh như vậy."
"Không sao đâu, cố gắng hết sức thôi, căng thẳng cũng không thể thay đổi kết quả."
Tô Uyển Âm nhún vai.
Dù sao thì lúc tiễn cô xuống xe, giáo sư Tô nhà cô đã nói: "Đừng áp lực, dù phỏng vấn không được thì ba cũng có thể nuôi con."
Huống hồ cô vừa mới tốt nghiệp xong, đối với công việc phỏng vấn đầu tiên này cũng không cần quá vội.
Cô gái dường như bị trạng thái của Tô Uyển Âm ảnh hưởng, bây giờ trên mặt đã không còn thấp thỏm như lúc đầu, kéo cô nói chuyện phiếm.
Trong khu chờ đông người, tố chất mỗi người lại rất cao, cho dù có mấy trăm người nói chuyện phiếm cũng không sao.
Chu Thần ôm một xấp tài liệu đi theo phía sau Sở Tư Niên, nhìn khu chờ hơi chật chội, đi hai bước tới bên cạnh Sở Tư Niên: "Phó giám đốc Sở, số người phỏng vấn nhiều hơn dự kiến. Phòng họp ở tầng trệt nhỏ, cuộc họp nhân viên buổi chiều có thể bị hoãn lại không? Để trống phòng họp lớn trên tầng ba để phỏng vấn."
"Ừ." Sở Tư Niên nhìn đám đông đông đúc: "Hủy hội nghị nhân viên tháng này đi."
Chu Thần: "Tôi ôm tư liệu lên rồi đi sắp xếp ngay."
Sở Tư Niên dời ánh mắt, đang muốn tiếp tục đi về phía thang máy thì bước chân bỗng nhiên dừng lại.
Hai cô gái đang đứng ở vị trí gần bảng rút thăm điện tử nhất.
Cô gái kia khoanh tay xoay mặt về phía anh, hơi rủ mắt lười biếng thổi kẹo cao su bong bóng. Trên gương mặt trắng nõn vốn có chút phúng phính trẻ con, bởi vì động tác phồng má thổi bong bóng mà hai bên má tròn tròn dần phình to, thoạt nhìn đầy thịt vô cùng đáng yêu.
Cô gái bên cạnh vui vẻ nói chuyện với cô, cô chỉ thỉnh thoảng đáp lại một tiếng, có thể là có chút nhàm chán và không có biểu cảm gì, nên khí chất nhàn hạ toát ra từ người cô lại không phù hợp với gương mặt mềm mại kia.
Sở Tư Niên nhìn chằm chằm cô một lúc lâu: "Chu Thần."
"Sao vậy phó giám đốc Sở?"
"Cậu đi mang danh sách số thứ tự phỏng vấn tới cho tôi xem một chút."
Dứt lời, Sở Tư Niên tiếp tục đi về phía thang máy, trên mặt vốn không có biểu tình gì giờ lại xuất hiện nụ cười ranh mãnh.
"Được, tôi lập tức đi."
Tuy rằng không hiểu vì sao ông chủ nhà mình đó giờ không bao giờ quan tâm những chuyện này mà bây giờ lại chú ý đến, Chu Thần không dám hỏi nhiều, dứt khoát đi lấy danh sách.
Buổi phỏng vấn bắt đầu đúng chín giờ. Vì có quá nhiều người nên tất cả mọi người được chia thành bốn nhóm và tiến hành cùng một lúc. Điều này không ảnh hưởng gì đối với Tô Uyển Âm, vì là số bảy nên bất kể thế nào đi nữa thì cô vẫn ở hàng đầu.
Cô học đại học khoa Ngoại Ngữ, chuyên ngành tiếng Pháp. Năm nay, Thần Ảnh chuẩn bị mở một chi nhánh ở Pháp, một trong những vị trí tuyển dụng gấp gáp nhất là phiên dịch viên tiếng Pháp toàn thời gian.
Là một bông hoa của khoa ngoại ngữ của đại học Lâm Nghi, cô nhất định phải có được vị trí này, nhưng không ngờ sức hấp dẫn của Thần Ảnh lại lớn đến thế. Lúc điền số phỏng vấn, cô phát hiện phần lớn ứng viên đều đến từ các trường danh tiếng khắp năm châu bốn bể, thậm chí còn có rất nhiều du học sinh trông đã rất có nhiều kinh nghiệm, phỏng chừng đã tốt nghiệp nhiều năm, trải qua thời gian dài mài giũa, những chuyện tích lũy được càng thêm thâm hậu.
Tô Uyển Âm tự nhận năng lực chuyên môn của mình cũng nổi trội, nhưng cô là một sinh viên mới, đối mặt với những người này thì đúng là có hơi không đủ nhìn.
Hy vọng không lớn, tâm thái vốn đã thả lỏng của cô lập tức càng thoải mái hơn. Nên lúc phỏng vấn, cô mang trong mình cảm giác hệt như nghé con mới sinh không sợ cọp lớn khí thế.
Khi cô vào cửa đã được nhắc nhở rằng toàn bộ quá trình phỏng vấn đều yêu cầu trả lời bằng tiếng Pháp. Trên đài có bốn người phỏng vấn và hai cố vấn tiếng Pháp, mỗi câu hỏi của người phỏng vấn đều được cố vấn đưa ra bằng tiếng Pháp lưu loát, ngoại trừ vài câu giới thiệu bản thân đơn giản thì hầu như đều là người phỏng vấn tóm tắt bối cảnh của công ty để cô nói lên một số quan điểm của mình và cũng như thử đưa ra đề xuất.
Lúc mới tốt nghiệp, Tô Hoài Tịch đã căn cứ vào chuyên môn và triển vọng công việc của cô mà tiến hành một số buổi huấn luyện phỏng vấn.
Trước khi quyết định phỏng vấn, cô cũng lên mạng tìm hiểu hướng phát triển của rất nhiều công ty, cũng từng mô phỏng vấn đề phỏng vấn, tổng thể mà nói thì dùng tiếng Pháp để trả lời những thứ này cũng không khó lắm, Tô Uyển Âm bắt đầu trả lời có trật tự.
Giọng nói ngọt ngào của thiếu nữ nhàn nhạt quanh quẩn trong phòng phỏng vấn.
Bốn người phỏng vấn không hiểu rõ tiếng Pháp, nhưng nhìn thấy sắc mặt hài lòng của hai vị cố vấn tiếng Pháp, cùng với thiếu nữ trả lời lưu loát không mất đi sự ôn hòa mà còn không tự giác lộ ra chút vẻ kiêu ngạo độc đáo, thoạt nhìn vô cùng vẻ vang, có thể dễ dàng thấy được nét tán thưởng trên mặt bọn họ.
Lúc Tô Uyển Âm đang trả lời câu hỏi cuối cùng, cửa phòng bị người đẩy ra từ bên ngoài, một bóng người thon dài bước vào.
Nhìn thấy người đi vào, mấy người phỏng vấn đều muốn đứng dậy chào hỏi.
Người nọ ra dấu tay, những người phỏng vấn lại lặng lẽ ngồi trở lại vị trí cũ.
Tô Uyển Âm bị cận thị nhẹ, ngày thường cũng không đeo kính. Liếc mắt thấy có người đi vào, chỉ biết là dáng vẻ rất cao. Ngay cả khi không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của người nọ, cô vẫn có thể cảm giác được anh rất có khí chất.
Người đàn ông tùy tiện ngồi ở vị trí bên cạnh hai cố vấn tiếng Pháp. Tô Uyển Âm tò mò nhìn thoáng qua rồi kết thúc câu trả lời của mình.
Trong khi cô chờ đợi những người phỏng vấn tuyên bố kết thúc, bốn người phỏng vấn nhất trí nhìn về phía người đàn ông.
Người đàn ông kia nhàn nhã tựa vào ghế, ngón trỏ khẽ gõ nhẹ trên mặt bàn.
Không biết tại sao, rõ là không nhìn thấy rõ mặt người nọ nhưng Tô Uyển Âm vẫn cảm giác được anh đang rất nghiêm túc đánh giá cô.
Tất cả những người phỏng vấn đều tỏ vẻ kinh sợ với anh, rõ ràng người này có chức lớn. Không phải là giáo sư Tô nhà cô khó có tiền đồ đã tìm quan hệ gì đó cho cô rồi đó chứ.
Tô Uyển Âm suy nghĩ rất nhiều, trên mặt vẫn mang theo nụ cười tiêu chuẩn, dù sao lễ phép thì người sẽ không trách.
Người đàn ông nhìn nụ cười lễ phép của cô rồi nhíu mày, tùy ý rút ra một tờ giấy trong tay rồi đưa cho cố vấn bên cạnh: "Để cho cô ấy phiên dịch."
Trên văn kiện rõ ràng là tài liệu dự án, trên đó có rất nhiều thuật ngữ chuyên ngành của khoa tài chính, mặc dù được Thần Ảnh cố ý mời đến làm cố vấn phỏng vấn tiếng Pháp nhưng cũng bị hạn chế phát huy bởi những thuật ngữ chuyên ngành hạn chế, cố vấn có hơi khó xử, nhưng cuối cùng vẫn đưa tài liệu qua.
Tô Uyển Âm nhìn qua, lần phiên dịch này khó hơn câu hỏi vừa rồi của người phỏng vấn rất nhiều. Câu hỏi mà người phỏng vấn đặt ra không khó đối với sinh viên chuyên ngành tiếng Pháp, nhưng còn nội dung trên giấy, cô có thể nói rằng cho dù là phiên dịch viên chuyên ngành tiếng Pháp đứng hàng đầu của đại học Lâm bọn cô cũng sẽ bị một số thuật ngữ tài chính làm khó dễ.
Nếu như nói buổi phỏng vấn vừa rồi chỉ làm cho cô cảm thấy mình có chút khả năng, thì giờ đối mặt với văn kiện này, Tô Uyển Âm lập tức có rất nhiều tự tin.
Trong thời gian học đại học, để nâng cao năng lực của mình, cô đã nhận tư liệu phiên dịch các loại văn bản nước ngoài và nhận đơn đặt hàng trực tuyến của nhiều công ty hoặc cá nhân, trong đó không thiếu các thuật ngữ liên quan đến tài chính. Ban đầu đối mặt với những thứ này, cả ngày cô đều phải lật sách và từ điển để được giúp đỡ, dần dà trong lĩnh vực này cô lại thành hạ bút thành văn.
Sau khi nhanh chóng xem tư liệu sơ qua một lần, Tô Uyển Âm không chút chần chừ đã lập tức dịch nội dung văn kiện, hơn nữa lại vô cùng lưu loát. Thấy vậy, hai cố vấn đều kinh ngạc, vậy nên chờ đến khi cô phiên dịch xong, cố vấn tiếng Pháp không nhịn được mà vỗ tay, ngay cả bốn người phỏng vấn cũng vỗ tay.
Ý cười trên mặt người đàn ông càng ngày càng rõ, giọng nói lạnh nhạt tựa như nút tạm dừng cho trận vỗ tay này: “Từng học thuật ngữ chuyên ngành tài chính sao?”
Tô Uyển Âm: "Đã tự học khi dịch sách và tư liệu ”
Nghe câu trả lời của cô, ngón tay của người đàn ông gõ trên bàn dừng lại: "Mắt bị cận à? Có thể thấy rõ tô… chúng tôi không?"
Câu hỏi của anh khiến những người phỏng vấn và các cố vấn đều tỏ vẻ kỳ lạ, mọi người không hiểu sao lại có cảm giác như sếp muốn hỏi một câu là… có thể thấy rõ tôi không?
Mọi người đều không tự chủ mà bắt đầu cẩn thận đánh giá Tô Uyển Âm.
Là đối tượng bị mọi người đánh giá, Tô Uyển Âm vẫn mang tâm thái bình thản như cũ.
"Vâng." Cô bình tĩnh gật đầu: "Thành thật mà nói, tôi không thấy rõ mặt lắm."
"Chẳng trách." Người đàn ông dường như lẩm bẩm một câu, sau đó nhìn về phía bốn người phỏng vấn còn lại: "Mọi người còn có bất kỳ vấn đề nào không?"
"Không còn ạ."
"Được." Người đàn ông gật đầu: "Vậy thì người tiếp theo đi."
Lối vào và lối ra của phòng phỏng vấn nằm ở trước và sau phòng.
Tô Uyển Âm vô cùng tò mò về người đàn ông vừa mới vào, rõ ràng vấn đề của người phỏng vấn không thể kéo dài chênh lệch của các ứng viên, nhưng tư liệu mà người đàn ông kia mang đến yêu cầu dịch trực tiếp lại rất có thể chọn ra nhân tài mà công ty yêu cầu. Có thể nói là trước khi người đàn kia đến cô cảm thấy khả năng thành công của mình là ba mươi phần trăm, nhưng sau đó đã biến thành chín mươi phần trăm.
Giây phút này, cô vô cùng biết ơn vì trước kia mình thích chuyên tâm nghiên cứu cái gì đó mới mẻ. Và cô cũng rất muốn nhìn xem người đàn ông kia trông như thế nào.
Nhưng mà đường đi ra lại cách vị trí của người đàn ông ấy rất xa, mặc cho cô có híp mắt cố gắng nhìn thế nào đi nữa thì cũng không thấy rõ, chỉ có thể đè nén sự tò mò trong lòng.
Nhưng cô lại không để ý sau khi cô rời đi, người đàn ông kia cũng rời khỏi vị trí, đi theo sau cô rời khỏi phòng, để lại những người phỏng vấn mặt đối mặt nhìn nhau.
Tô Uyển Âm đắm chìm trong chiếc bánh lớn vô tình cắm liễu thành bóng râm của mình, thậm chí còn nghĩ có nên về nhà chuẩn bị nhận việc ngay hay không, lúc cô vừa suy nghĩ lung tung vừa ra khỏi khu phỏng vấn thì chợt có một bàn tay đặt lên bả vai cô.
Cô thấy làm lạ mà quay đầu lại thì lập tức đối mặt với một đôi mắt đào hoa, vừa phong lưu lại đa tình, đuôi mắt ngả ngớn mang chút nét trêu cợt.
Đường nét trên khuôn mặt của người đàn ông nhẹ nhàng, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, sống mũi cao thẳng hòa với vẻ đẹp nhẹ nhàng này sẽ không khiến cho người ta cảm thấy đẹp như con gái.
Từ nhỏ cô đã thích mỹ nam tiên khí bay bổng giống trong phim tiên hiệp, vậy nên không thể không nói, gương mặt của người này hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ yêu thích của cô.
Lại bất ngờ… trông quen mắt.
Rõ ràng người đàn ông này là người đã bước vào giữa buổi phỏng vấn. Chỉ là sao lại đi ra theo mình? Chẳng lẽ phỏng vấn xong, vì cảm thấy cô vừa đẹp lại vừa ưu tú nên chuẩn bị xài quy tắc ngầm đó chứ?
Tô Uyển Âm nhìn đến sững sờ, lúc phỏng vấn nói rất nhiều mà vẫn không thấy khát nước, nhưng lúc này cô lại rất khát, rất muốn uống nước.
Nếu thật sự muốn xài quy tắc ngầm với cô, đối diện với gương mặt này, cô thật sự không có lòng tin mình sẽ quyết đoán nói chữ ra chữ “không”.
Thấy bộ dáng ngơ ngác của cô, ý trêu đùa trên mặt người đàn ông càng thêm sâu, giơ tay nhéo lấy miếng thịt nhỏ trên mặt cô, trong giọng nói tràn đầy ý cười: "Cuối cùng cô vợ nhỏ của tôi cũng tới giúp tôi thoát khỏi kiếp nạn trong mệnh rồi.”
“???”
Nội dung quen thuộc, giọng điệu quen thuộc và khuôn mặt quen thuộc…
Hai mắt của Tô Uyển Âm lập tức trừng lớn, trong đầu nổ tung một tiếng “ầm”, cô khϊếp sợ dùng ngón trỏ chỉ vào anh, không có chút hình tượng nào mà nhảy xa một bước: “Anh…”
Người đàn ông cũng không giận, nắm lấy ngón trỏ của cô, nét đùa cợt trong mắt càng sâu hơn: “Tôi làm sao?”
Tô Uyển Âm như bị điện giật mà hất tay anh ra: “Sở Tư Niên?”
"Ừ." Đôi mắt đào hoa xinh đẹp khẽ híp lại, thoạt nhìn tâm trạng rất tốt: “Còn nhớ rõ tên tôi, xem ra mấy năm nay em vẫn luôn nhớ đến tôi ha.”