Trả Lại Băng Gạc Cho Tôi

Chương 74: Nòng giảm thanh

Sau khi cuộc thi của người nổi tiếng kết thúc, Lâm Gia Thố đưa Thiệu Càn Càn về biệt thự.

Sau khi dừng xe, anh từ ghế chính đi đến ghế phụ, mở cửa, đưa lưng về phía cô, ngồi xổm xuống.

Thiệu Càn Càn đã bước một chân ra, nhìn thấy bộ dáng này của anh, chần chờ một lát: "Anh làm gì?"

Lâm Gia Thố: "Đi lên."

Thiệu Càn Càn lúc này mới phản ứng lại là anh muốn cõng mình: "Không cần, em đỡ hơn nhiều rồi, hơn nữa bây giờ chỉ đi vài bước, em tự đi được."

Lâm Gia Thố liếc mắt nhìn cô một cái: "Nhanh lên."

Thiệu Càn Càn: "... À."

Bò lên trên lưng anh, lập tức được nâng lên. Thiệu Càn Càn ôm cổ anh, dựa vào vai anh nói: "Lâm Gia Thố, anh đừng khoa trương như vậy, anh còn như vậy, về sau em sẽ thành ra cái gì chứ...."

Lâm Gia Thố cõng vô đi về phía cửa biệt thự: "Tùy em muốn thành dáng vẻ gì."

"Khó mà làm được, như vậy người khác không chịu nổi em."

"Chính là hợp ý anh." Lâm Gia Thố cong cong khóe môi, "Người khác đều không chịu nổi em, chỉ có mình anh, vậy không phải em chỉ có thể ở bên anh được thôi sao?"

Thiệu Càn Càn sửng sốt, sau đó khẽ cười: "Anh có buồn nôn không chứ...."

Lâm Gia Thố đắc ý nhướng mi, đi đến cửa, quay đầu nói: "Mật mã."

Thiệu Càn Càn vươn tay ấn mật mã, tích một cái, cửa mở.

"Càn Càn, là cô về sao?" Phòng bếp truyền đến giọng nói nhỏ của nữ nhân viên công tác Tiểu Hà.

Thiệu Càn Càn đáp một tiếng: "Ừ."

"Hôm nay thi đấu thế nào, mọi người có thắng không?"

Thiệu Càn Càn chỉ chỉ sô pha, ý bảo Lâm Gia Thố đặt cô ở đó: "Thắng hai ván, khá tốt."

"Ừ, vậy, ----"

Âm thanh đột nhiên im bặt, Tiểu Hà gặm một cái sandwich, sững sờ đứng ở cửa phòng bếp.

"Càn Càn?" Tiểu Hà trợn mắt há một nhìn một nam một nữ trước mặt, "Cô, cô làm sao vậy?"

Thiệu Càn Càn bảo Lâm Gia Thố nhanh buông mình xuống, sau khi ngồi lên sô pha vội nói: "Không sao, chính là... Chính là dì cả đến, đau vô cùng."

"Vị này..." Tiểu Hà ngơ ngác nhìn Lâm Gia Thố, do dự mà nói: "Chào Lâm tiên sinh."

Lâm Gia Thố cười ôn hòa với cô ta, sau đó vươn tay ra: "Chào cô."

Tiểu Hà hít sâu một hơi, vươn tay cầm.

"Ặc... Vậy, tôi về phòng trước, hai người, hai người từ từ nói." Tiểu Hà không dám tiếp tục ở lại, nói xong câu này nhanh chóng trốn chạy.

Thiệu Càn Càn: "Em đói bụng."

Lâm Gia Thố gật đầu, đi vào phòng bếp nhìn, kết quả trong tủ lạnh không có đồ ăn đứng đắn, mỳ gói và đồ ăn vặt, kem lại có một đống lớn.

Sau khi đi ra, Lâm Gia Thố ngồi bên cạnh cô đặt cơm hộp, vừa đặt vừa nói: "Đồ ăn ở tủ lạnh đừng ăn, nhất là kem, đừng động."

Thiệu Càn Càn đang nhắn tin trong nhóm DSG, nói cho mọi người tình huống của mình để họ an tâm, cho nên sau khi chỉ thị của Lâm Gia Thố chỉ có lệ mà đáp hai tiếng.

Lâm Gia Thố thấy vậy, rút điện thoại của cô: "Nghe được lời anh nói sao, Thiệu Càn Càn?"

"A...Em nghe rồi."

"Anh vừa mới nói cái gì?"

"... Kem lạnh?"

"Kem lạnh cái gì mà kem lạnh, bảo em đừng động vào, đừng ăn!" Lâm Gia Thố bất đắc dĩ, đưa điện thoại cho cô: "Dạo này nhất định không thể ăn."

"Được rồi, em biết rồi, nếu biết rằng khó chịu như vậy trước đó cũng chẳng ăn."

Thiệu Càn Càn tiếp tục trả lời tin nhắn, Lâm Gia Thố liếc nhìn một cái, vừa hay thấy người đặt tên là đội trưởng gửi cho cô một tin nhắn, hai chữ: Xin lỗi.

Thiệu Càn Càn trả lời xong nói: Ai da, ngại quá đi, Diệp Đĩnh lại xin lỗi em, anh nói xem cậu ta xin lỗi em làm gì chứ?"

Lâm Gia Thố: "Đó không phải là vì em bị bệnh mà còn bắt em lên sân khấu sao?"

Thiệu Càn Càn: "Này cũng liên quan đến cậu ta, hơn nữa ngay từ đầu em cũng không nói với người ta là em không thoải mái đến không lên sân khấu được."

Lâm Gia Thố hừ hừ: "Ặc, chắc là cậu suy nghĩ việc mình làm đội trưởng mà lại không quan tâm đội viên đi."

"Nhưng cậu ta xin lỗi còn làm em thấy rất dọa người nha, kết hợp với tính tình thường ngày của cậu ta, em còn không biết thì ra cậu ta cũng biết xin lỗi." Thiệu Càn Càn nghĩ nghĩ, lại nói, "Hơn nữa nha, thật ra Diệp Đĩnh rất quan tâm đến đội viên, anh biết không, cậu ta còn nấu đồ ăn đêm cho tất cả mọi người trong đội, vậy mà cậu ta lại biết nấu ăn đó."

"Hiếm lắm sao?" Lâm Gia Thố liếc nhìn cô một cái.

"Xảy ra trên người cậu ta em thấy rất hiếm lạ, à đúng rồi, lần trước cậu ta nấu mỳ cho em ăn, rất ngon."

Lâm Gia Thố sửng sốt một chút, đáy mắt hiện ra chút ghen ghét thuộc về đàn ông, hơi híp mắt: "Cậu ta đã nấu mì cho em?"

"Đúng vậy, thật sự rất ngon, em vẫn luôn muốn hỏi bí quyết của cậu ta đó..."

Lâm Gia Thố xì một tiếng: "Nấu mì thôi mà, ai mà không biết."

Thiệu Càn Càn: "..... Anh không biết."

Lâm Gia Thố nghẹn lại, lập tức đứng dậy khỏi sô pha: "Ai nói anh không biết???"

Thiệu Càn Càn buồn cười nhìn anh: "Nha, Lâm đại thiếu gia của chúng ta biết nấu mỳ sao, kỹ năng nấu cơm này... Anh không có đi."

Sắc mặt Lâm Gia Thố vừa đỏ lại đen: "Thiệu Càn Càn, em chờ cho anh, bây giờ, anh lập tức làm cho em một phần, bảo đảm em ăn ngon đến nỗi gọi ba."

Nói xong, xoay người đi vào phòng bếp.

Thiệu Càn Càn trố mắt: "Ai cha cha, anh đừng đi thật, phòng bếp này của bọn em đắt lắm đấy, anh đừng đốt nó!"

Lâm Gia Thố: "...."

Một lát sau sau, cơm hộp đến, mà thành phẩm đầu tiên mỳ ăn liền của Lâm Gia Thố Lâm đại thiếu gia, cũng đã ra lò.

"Ăn thử một miếng, thử xem có ngon không." Lâm Gia Thố đặt bát mỳ trước mặt cô, lạnh mặt nói.

Thiệu Càn Càn nhìn mỹ vị trên bàn, lại nhìn bát mỳ bình thường không thể bình thường hơn, "Em... Nhất định phải ngu như vậy lựa chọn ăn cái này sao?"

Lâm Gia Thố: "... Một miếng là được rồi."

Thiệu Càn Càn cố ý làm anh nghẹn: "Vậy anh đây là lãng phí mỳ gói của bọn em nha."

Lâm Gia Thố: "...."

"Được được, em ăn một miếng." Thiệu Càn Càn buồn cười, gắp một miếng, "Ừm, cũng không tệ lắm, thật là một bát mỳ vô cùng... tiêu chuẩn."

Lâm Gia Thố đắc ý nhướng mi: "Cho nên cái này thật ra rất đơn giản, nếu như anh nghiêm túc làm, sẽ không kém Diệp Đĩnh."

Thiệu Càn Càn: "Vậy bát mỳ này nhất định là anh không nghiêm túc."

Lâm Gia Thố: ".... Thiệu Càn Càn."

"Ài, nói giỡn nói giỡn thôi, ăn ngon, rất ngon," Thiệu Càn Càn cười ha ha, bụng nhỏ không thoải mái đã sớm bị cô quên mất, "Ai, em đã giám định cái này là ngon rồi, chúng ta có thể ăn cơm hộp chưa?"

Lâm Gia Thố gõ gõ trán cô, dở khóc dở cười: "Ăn ăn căn, no chết em."

***

Sau khi ăn xong, Thiệu Càn Càn liền về phòng tắm một cái, sau đó nằm nghỉ ngơi. Trạng thái hôm nay của cô, vẫn là nằm thì thoải mái hơn.

Lâm Gia Thố dịch chăn cho cô, ngồi bên mép giường nhìn.

Thiệu Càn Càn: "Anh không về khách sạn nghỉ ngơi đi, hôm nay cũng mệt mỏi rồi."

Lâm Gia Thố không nhúc nhích: "Anh thật sự không thể ngủ ở đây?"

Mặt Thiệu Càn Càn nóng lên: "Căn cứ quy định không thể giữ lại nguoif..."

"Trộm giữ lại cũng không được?"

"Không được."

"Thật không được?"

"Ừm..."

"Vậy... Nằm một lát cũng được chứ?" Nói, Lâm Gia Thố trực tiếp cách chăn, nằm bên cạnh cô, "Em ngủ anh liền đi."

Thiệu Càn Càn chắc chắn sẽ tuân thủ quy định của căn cứ, nhưng trên tâm lý cũng rất lưu luyến anh.

Bọn họ quả thật đã lâu không gặp, nhớ nhung lắng động lại càng thêm sâu dậm, lúc này đối mặt với đôi mắt của anh, chỉ cảm thấydưới thần sắc hài hước của anh có sự dịu dàng như muốn đắm chìm cô trong đó.

"Anh nhìn em như vậy, em ngủ thế nào?" Thiệu Càn Càn khẽ nói.

Lâm Gia Thố nao nao, cười nhắm mắt lại: "Anh không nhìn."

"Vậy có thể." Thiệu Càn Càn cong cong khóe môi, nhưng cũng không ngủ ngay, mà nương chút ánh sáng mờ nhạt ở đầu giường mà nhìn bộ dáng của anh.

Lông mày rất đậm, lông mi dài, làn da cũng đẹp, dùng một từ để hình dung hẳn là... Vô cùng mịn màng.

Một người đàn ông lại có cảnh giới này, thật sự không phải người.

Thiệu Càn Càn vừa ghét bỏ lại vừa tham lam mà nhìn anh, nhìn đến cuối cùng, tựa như là bị mê hoặc, nhẹ nhàng tiến lên hôn lên khóe môi của anh một chút.

Lâm Gia Thố mở mắt, không nhúc nhúc, chỉ là đôi mắt nhàn nhạt tràn ngập ánh sáng, dường như muốn hấp dẫn người vào trong đó.

"Em làm gì?" Anh đã mở miệng, âm thanh hơi khàn khàn, giống như lông chim khẽ quét qua trái tim.

Lỗ tai Thiệu Càn Càn hơi đỏ: "Em, em chỉ là..."

Xoạt ---

Lâm Gia Thố không để cô nói xong, xoay người một cái đè trên người cô, rũ mắt nhìn cô, có chút bất đắc dĩ nói: "Chỉ có thể nhìn không thể ăn, em nói anh có khó chịu không?"

Thiệu Càn Càn tự nhiên biết anh đang nói cái gì, nhưng mà lúc này cô đang bị dì cả ghé thăm, cũng không đưa được đi.

"Khó chịu thì anh mau đi..."

Ánh mắt Lâm Gia Thố sâu hơn, vươn ngón cái đè lên môi cô, "Quả nhiên vẫn là bạch nhãn lang nhỏ mà anh biết."

Nói, anh áp môi xuống.

Lâm Gia Thố rất nhẹ nhàng mà cạy khớp hàm cô ra, tiến vào sâu hơn mà quấn lấy đầu lưỡi của cô, nóng bỏng triền miên, còn mang theo chút tàn nhẫn. Trong không khí im lặng, sự nhớ nhung của hai người rốt cuộc cũng biểu đạt qua cái hôn này.

Lâm Gia Thố tàn sát bừa bãi trên môi cô, mà Thiệu Càn Càn cũng không lùi bước, ngược lại dây dưa muốn cuốn lấy anh, vội vàng cướp hơi thở thuộc về anh.

Hô hấp đan xen, làn sóng ái muội tê ngữa cuồn cuộn đến, loại thân mật mà triền miên này làm cho người nghiện, mê luyến. Lâm Gia Thố biết, nếu cứ tiếp tục như vậy, khẳng định anh sẽ không kiềm chế được.

Anh thở hổn hển mà kéo khoảng cách ra, buồn bực nói: "Càn Càn, lần sau em phải bồi thường anh."

Thiệu Càn Càn dựa đầu vào vai anh, chỉ cảm thấy mình được bao phủ bởi hơi thở của anh: "... Lần sau lại nói."

"Không thể lại nói." Lâm Gia Thố nhéo gương mặt nóng lên của cô: "Quyết định như vậy, trong khoảng thời gian này anh ở Thượng Hải, mỗi ngày đều có thể đến thăm em."

Thiệu Càn Càn kinh ngạc ngước mắt nhìn anh: "Anh ở Thượng Hải? Vì sao?"

"Vì làm việc."

"Thật?"

Lâm Gia Thố cười: "Lần này là thật, anh thề."

Sau đó, Lâm Gia Thố vẫn rời đi. Khi Thiệu Càn Càn nghe được tiếng xe, chạy ra ban công nhìn theo, cô thấy được xe càng lúc càng xe, sau đó biến mất không thấy...

Cô đứng trên ban công một lát, nhưng sau đó bụng lại thật sự không thoải mái, trở về nằm.

Chẳng qua, vừa rồi trong phòng có hai người, bây giờ quả thật có chút trống vắng.