Trả Lại Băng Gạc Cho Tôi

Chương 73: Nòng giảm thanh

Hơn bốn mươi phút sau, đám người DSG đi thẳng đến phòng nghỉ và trang điểm đã được sắp xếp ở hiện trường. Lúc này trên sân khấu, MC đang giới thiệu thành viên của đội người nổi tiếng, hơn nữa để cho minh tinh giao lưu với người xem.

Thiệu Càn Càn ngồi trên ghế trang điểm, cảm giác cả người vô lực. Trước kia hai ngày đầu tiên dì cả đến cô cũng rất khó chịu, nhưng là cô không đoán được bây giờ lại nghiêm trọng như vậy. Bụng dưới đau từng cơn, cả người đau như nhũn ra.

"Thiệu Càn Càn."

Đột nhiên, Diệp Đĩnh đang trang điểm ở bên cạnh nghiêng mắt nhìn sang cô một cái.

Thiệu Càn Càn: "Sao vậy?"

"Cô còn ổn chứ?"

Thiệu Càn Càn lắc đầu: "Không sao, bụng tôi hơi không thoải mái thôi."

Diệp Đĩnh nhíu mày: "Có thể chống đỡ không?"

Thiệu Càn Càn lại khẳng định gật đầu: "Đương nhiên, việc nhỏ. Lần này chính là muốn đánh với người của IR, tôi cho dù là chuyện lớn gì cũng ráng chống đỡ."

Diệp Đĩnh lại nhìn cô mấy lần: "Ừ, lát nữa cố lên."

"Được."

Sau khi trang điểm xong, sắc mặt thế nào cũng không nhìn ra được.

Thiệu Càn Càn ngồi tại chỗ một lát, nhân viên công tác tiến vào gọi người.

"Các vị, chúng ta chuẩn bị lên sân khấu."

"Được."

Mấy người đứng dậy, đi theo nhân viên công tác ra ngoài.

Từ phòng nghỉ đến sân khấu có hơi xa, khi nhóm người Thiệu Càn Càn đi lên phía trước, đối diện cũng có mấy người mặc giày da, âu phục.

Thiệu Càn Càn liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lâm Gia Thố, anh đi ở đằng trước, hơi nghiêng đầu nói chuyện gì đó với người bên cạnh. Cô không đoán được hôm nay anh sẽ xuất hiện ở chỗ này, tuy rằng cuộc thi đấu của người nổi tiếng này Gia Hằng là bên tài trợ kim cương, nhưng mấy hôm trước cô còn nghe anh nói trong khoảng thời gian này phải ra nước ngoài xử lý chút chuyện.

Sau khi Lâm Gia Thố bàn giao mọi chuyện cho người bên cạnh xong, cũng nhìn thấy mấy đội viên DSG phía trước, anh hơi cong môi, đi lên chào hỏi với mọi người.

Sau đó đi đến cuối cùng, bất động thanh sắc mà kéo tay Thiệu Càn Càn.

"Sao anh lại ở đây?" Thiệu Càn Càn kinh ngạc nói.

Lâm Gia Thố vốn dĩ muốn nói cho em một sự ngạc nhiên vui vẻ, nhưng bây giờ vừa cầm tay cô, lập tức nhíu mày: "Sao tay em lại lạnh như vậy?"

Thiệu Càn Càn rút về: "Chắc là... Vừa nãy phòng nghỉ hơi lạnh."

"Sắc mặt không tốt, em không thoải mái?"

Thiệu Càn Càn trố mắt: "Này anh cũng nhìn ra được, em đã trang điểm rồi."

Lâm Gia Thố gõ nhẹ vào trán cô, sau đó quay lại nhìn đám người cách bọn họ một khoảng, thấp giọng nói: "Đến tháng?"

Thiệu Càn Càn: "Anh... Nhưng mà anh cũng biết, hai ngày này em cứ như vậy, không phải chuyện gì lớn. Ai, trước em không nói chuyện với anh nữa, phải lên sân khấu rồi."

"Càn Càn ~~~~~"

"Đợi lát nữa nói."

Nói, Thiệu Càn Càn vội vàng đuổi kịp đội ngũ.

Lâm Gia Thố nhìn bóng dáng của cô, nhíu chặt mày.

"Jason."

"Lâm tổng."

"Đi ra tiệm thuốc mua chút đồ, mua...."

***. Tr𝐮𝗒ện ha𝗒 l𝐮ôn có 𝑡ại || TRU𝖬TRUYỆN﹒𝚅N ||

Tất cả tuyển thủ đều lên sân khấu, bởi vì là cuộc thi đấu dành cho người nổi tiếng, cho nên mỗi đội tuyển cho đổi một đội viên lấy một minh tinh. Vì giành được chiến thắng đầu tiên, Thiệu Càn Càn nhất định phải giữ lại, cho nên, trong ván này, Diệp Đĩnh thay Bì Ca ra ngoài.

Trong sân thi đấu rất lạnh, Thiệu Càn càn đeo tai nghe hít sâu một hơi. Tuy rằng người có chút không thoải mái, nhưng là nhớ đến lời đội viên vừa mới nói, cô lại cảm thấy chính mình nhất định phải kiên trì. IR đã nói muốn đánh thắng bọn họ, sao cô có thể lui bước.

Trò chơi chính thức bắt đầu, bản đồ sa mạc, đội của Thiệu Càn Càn nhảy xuống khu PieCa.

Gϊếŧ người, chạy bo, sau đó bốn người lại lái xe đến thành Sư thử. Trùng hợp là, đυ.ng phải người IR ở chỗ này.

Hai đội chiến đấu kịch liệt, Diệp Đĩnh đột nhiên phát hiện Thiệu Càn Càn còn đang ở trong công trình chưa ra ngoài, "Thiệu Càn Càn, cô đang làm cái gì?"

Thiệu Càn Càn cắn môi, giữa trán rịn ra một tầng mồ hôi mỏng: "Rất xin lỗi, tôi lập tức đến."

"Nóc nhà hai tòa nhà cao tầng màu đỏ đều có người, Thiệu Càn Càn, cô bò qua đi, đừng có thất thần." Diệp Đĩnh trong đội là đội trưởng cũng là chỉ huy, trong trò chơi, trước đến nay anh ta đều rất nghiêm khắc.

Thiệu Càn Càn ừ một tiếng, ngưng mắt, tập trung tinh thần, thao tác nhân vật chạy qua.

Thiệu Càn Càn và Tiểu Lũy hai người đi đánh lén, Diệp Đĩnh và một nam diễn viên khác đỡ súng, trải qua một phen chiến đấu kịch liệt, bốn người cũng đã tiêu diệt được người IR. Trong sân một trận hoan hô, mà người của IR hoàn toàn đen mặt.

Lúc này dưới đài.

"Lâm tổng, ban tổ chức bên kia mời anh qua."

Lâm Gia Thố nhìn người trên sân khấu không chớp mắt: "Tối nay."

"Nhưng là ---"

"Tôi có việc gấp."

Trợ lý do dự mà nhìn anh một cái, sau đó lại theo ánh mắt của anh mà nhìn về phía sân khấu: "Ặc.... Được, vậy thuốc này ----"

"Mang đến phòng nghỉ của tôi trước đi."

"Vâng."

Lâm Gia Thố biết Thiệu Càn Càn có bao nhiêu cố chấp với trò chơi, nếu cô đã bắt đầu một ván rồi, liền sẽ không giạn đoạn. Hơn nữa anh cũng biết, cô là người rất có thể nhẫn lại, cho dù khó chịu, cô cũng có thể kiên trì đánh xong.

Anh đau lòng, nhưng biết cô cũng không hy vọng mình đột nhiên đánh gãy cô.

Vì thế, anh vẫn luôn ở đây nhìn cô, chờ đến khi trận này kết thúc.

Rốt cuộc cũng giành được thắng lợi, DSG dẫn theo nam diễn viên kia ăn gà, hiện trường lập tức một mảnh hoan hô.

Mà trong tiếng hoan hô này, Lâm Gia Thố nhìn Thiệu Càn Càn nhíu mày ghé trên mặt bàn, thở dài, cuối cùng không thể nhịn được nữa, từ bên sườn đi lên sấu.

Lúc này đang là nghỉ ngơi giữa giờ, ánh đèn trên sân khấu cũng đã tắt, người xem không thấy rõ tình hình trên này.

Lâm Gia Thố đi đến vị trí của DSG, trầm mắt nói: "Diệp Đĩnh, đổi người đi."

Diệp Đĩnh nhìn anh một cái, có chút bất mãn: "Cái gì?"

"Đổi Thiệu Càn Càn đi, bổ sung người khác của đội cậu vào."

Sâu trong nội tâm của Diệp Đĩnh không có hảo cảm với Lâm Gia Thố, nghe anh nói ở trên sâu khấu này bắt anh ta đổi người, liền càng khó chịu: "Này hình như là chuyện trong đội tôi."

"Đương nhiên là chuyện của đội cậu, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu, trạng thái này của đội viên cậu, kết cục, chống đỡ không được đến khi kết thúc."

Diệp Đĩnh nhíu mày, nhìn về phía Thiệu Càn Càn.

Chờ đến khi nhìn thấy mồ hôi lạnh ứa ra của cô, trái tim như co rút lại: "Sao cô lại...."

"Chỉ là một cuộc thi giải trí của minh tinh mà thôi, Diệp đội cũng không cần hiếu thắng đến nỗi mạng của đội viên cũng phải kéo vào đánh, hơn nữa, muốn thắng, ván sau thay cô ấy mới đúng."

Dứt lời, Lâm Gia Thố khom lưng, một tay ôm người Thiệu Càn Càn từ chỗ ngồi lên.

Thiệu Càn Càn ôm bụng, sắc mặt ngay cả lớp trang điểm cũng không che được nữa, hữu khí vô lực mà vỗ vỗ Lâm Gia Thố: "Làm gì... Thả em xuống..."

Lâm Gia Thố cũng không quay đầu lại mà ôm cô về phía hậu đài: "Xuống làm gì, anh ở phía dưới nhìn em chằm chằm từ đầu đến cuối, em cảm thấy trạng thái của mình có thể đánh được đến cuối cùng? Sao, muốn liên lụy đến chiến đội ghê gớm của em sao?"

Thiệu Càn Càn hừ hừ: "Anh mới liên lụy ý."

"Thiệu Càn Càn, đừng làm cho anh nhọc lòng." Lâm Gia Thố rũ mắt nhìn cô một cái: "Ở trong mắt em thắng lợi là quan trọng nhất, nhưng trong mắt anh, quan trọng nhất chỉ có em."

***

"Đội trưởng, Càn Càn sao thế, mặt trắng như vậy?" Bì Ca thay thế Thiệu Càn Càn chạy lên sâu khấu, "Bệnh sao?"

Ánh mắt Diệp Đĩnh hơi run rẩy, không nói chuyện.

"Nha, tôi nói chứ, buổi sáng hôm nay chị ấy đã không quá thích hợp."

Tiểu Lũy: "Đúng nha... Sớm biết như vậy đã không cho chị ấy lên."

Bì Ca chần chờ nói: "Hẳn là không có chuyện gì nhỉ? Tuy rằng vừa rồi tôi nhìn thấy sắc mặt Lâm thiếu khi đi xuống rất đen."

Tiểu Lũy: "Cậu nói xem, Càn Càn không thoải mái sao lại không rên một tiếng nha, bảo sớm thay cậu lên cũng được."

Bì Ca: "Ặc --- Lúc đó chúng ta không phải nói để cho chị ấy lên sân khấu, nghiền nát IR giành đại thắng sao?"

....

Trò chơi sắp bắt đầu, Diệp Đĩnh nhìn màn hình máy tính, đột nhiên phát ngốc.

Anh ta biết cô ấy không thoải mái, tuy rằng không biết là nghiêm trọng như vậy, nhưng lúc trong xe, thậm chí trong phòng nghỉ, anh ta đều biết cô có chút vấn đề.

Nhưng anh ta vẫn chọn cô ấy lên sân khấu như cũ, vì sao chứ.... Có thể là anh ta chỉ cảm thấy bụng cô ấy hơi đau, không nghiêm trọng như vậy, cũng có thể là do anh ta cảm thấy cô mạnh hơn Bì Ca một chút, có thể nắm chắc phần thắng hơn.

Tóm lại cuối cùng, anh ta vẫn theo bản năng mà xem nhẹ sự khó chịu của cô.

Nhưng vừa rồi khi nhìn thấy cô đau như muốn mạng còn vẫn nhẫn nại, nhìn thấy Lâm Gia Thố không nói hai lời mà dẫn cô đi, trong lòng anh ta lại có sự hối hận như che trời lấp đất.

Anh ta từng cảm thấy, mình và Lâm Gia Thô chỉ kém thời gian, nếu như anh ta có thể gặp gỡ cô sớm hơn, vậy khản năng bây giờ đã có kết quả không giống. Nhưng bây giờ, anh ta đột nhiên cảm thấy, bản thân suy nghĩ quá đơn giản. Bởi vì Lâm Gia Thố có thể thấy, nhưng anh ta lại không thấy.

Diệp Đĩnh không muốn thừa nhận, nhưng giờ phút này, anh ta lại không thể không thừa nhận, anh ta thích Thiệu Càn Càn ít hơn so với Lâm Gia Thố, ít nhất đối với du͙© vọиɠ chiến thắng của bản thân trong trò chơi vừa nãy, anh ta kém.

Phòng nghỉ, Lâm Gia Thố đặt Thiệu Càn Càn lên trên sô pha.

Thiệu Càn Càn vừa dính lên sô pha liền cuộn tròn lại, "Shitttt.... Đau quá."

"Trước kia em không nghiêm trọng như vậy, gần đây em sinh hoạt không quá quy luật." Lâm Gia Thố vừa pha nước đường đỏ cho cô, "Anh mới bảo trợ lý đi mua thuốc, có muốn uống trước không?"

Thiệu Càn Càn lắc đầu: "Cho em nước ấm trước."

Lâm Gia Thố nâng cô dậy, đút nước đường đỏ cho cô, "Không được, anh còn muốn đưa em đến bệnh viện khám."

"Không cần đâu, chỉ vì dì cả đến... Như vậy đi bệnh viện quá khoa trương rồi."

"Vậy em đau thành như vậy."

"Bình tĩnh, hẳn là dạo này em làm việc và nghỉ ngơi không tốt lắm, hơn nữa, hai ngày nay ăn quá nhiều kem..."

Lâm Gia Thố gõ đầu cô, "Ăn kem? Em muốn tìm đường chết sao?"

"... Em quên mất."

Lâm Gia Thố muốn giáo huấn cô, nhưng thấy sắc mặt trắng bệch của cô, lại không đành lòng nói cái gì. Anh rót một cốc nước nóng, dùng tay che lại một lát.

"Bỏ tay ra."

Thiệu Càn Càn nhìn anh: "Làm gì...."

"Lấy ra, làm ấm giúp em."

Thiệu Càn Càn không hiểu cái gì, để anh bỏ tay mình ra, mà khi thay anh vừa động đến da thịt cô liền cảm nhận được độ ấm rõ ràng.

Thiệu Càn Càn sửng sốt một chút, vừa định hỏi sao lại nóng như vậy, tay Lâm Gia Thố đã từ vạt áo của cô mà luồn vào, sau đó, vững vàng mà đặt trên bụng nhỏ của cô.

"....."

Lâm Gia Thố: "Nhưng vậy đỡ đau hơn."

Ấm áp lập tức từ nơi đó lan ra, thoải mái đến lông tơ của cô như dựng lên. Thiệu Càn Càn thoáng nhìn cốc thủy tinh trên bàn, cuối cùng cũng biết nhiệt độ tay anh tại sao lại cao như vậy.

"Anh có nóng không?"

Lâm Gia Thố nhướng mày: "Còn được."

"Ưʍ..." Thiệu Càn Càn nhất thời không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy trong lòng như được rót mật ngọt.

Lâm Gia Thố cũng không nói chuyện, chỉ hết sức chuyên chú mà làm ấm bụng nhỏ cho cô.

Một lát sau, độ ấm trên tay không còn nhiều, Lâm Gia Thố rút tay ra, cầm lấy cốc nước. Thiệu Càn Càn nhìn bộ dáng cau mày của anh, lôi kéo vạt áo anh: "Lâm Gia Thố."

"Hử?"

"Không đau như vậy."

"Hiệu quả nhanh như vậy?"

"Ừm."

"Vậy lại làm ấm một lát, nói không chừng hoàn toàn không đau nữa." Nói, anh lại đưa tay đặt qua: "Em ngủ một lát đi."

Thiệu Càn Càn mím môi, nhìn bộ dáng nghiêm túc của anh, cuối cùng khẽ nói: "Được."