Trả Lại Băng Gạc Cho Tôi

Chương 70: Tay cầm đứng

Tháng 11, cuộc thi PUBG ZIMO Australia, trận chung kết diễn ra ngày 25-27/11, toàn thế giới có 20 đội mạnh nhất đến Melbourne- Australia, cũng ở nơi đó tranh giải quán quân và số tiền thưởng 20 vạn dollar Úc.

DSG là đội tuyển nổi bật nhất trong nước, tự nhiên ở trong hàng ngũ dự thi. Mà Thiệu Càn Càn, là một thành viên mới, đây là lần đầu tiên cô tham gia thi đấu quốc tế.

Nói không căng thẳng là không có khả năng, ngày đầu tiên đến Melbourne, Thiệu Càn Càn như biến thành người khác, không nói chuyện, ngay cả cười cũng không.

"Đội trưởng, anh nhìn xem có phải Càn Càn có chút không thích hợp không?" Tiểu Lũy lo lắng nói.

Diệp Đĩnh nhìn về phía Thiệu Càn Càn xúc miếng thịt hồi lâu, bình tĩnh nói: "Lần đầu tiên cậu đi thi đấu, còn sắp khóc."

Tiểu Lũy: "...."

"Đánh một lát là được rồi, không cần hoảng loạn."

"... Ừ."

Đội viên DSG đang ở cơm ở khách sạn, đúng lúc này, cửa nhà ăn có mấy người mặc đồng phục giống nhau tiến vào.

"Là người của LK." Bì Ca nói, "He, không nghĩ đến sẽ ở cùng khách sạn với chúng ta."

Tiểu Lũy: "Ài, cô gái kia là ai?"

Bên cạnh đội viên LK còn có mấy nhân viên công tác, mà cô gái đi đằng trước kia, diện mạo tinh xảo, ăn mặc không tầm thường, cũng không giống mấy nhân viên công tác.

Diệp Đĩnh liếc mắt một cái: "Thời Khê."

Tiểu Lũy: "A! Chính là ông chủ mới của LK, oa, trẻ tuổi như vậy sao?"

Tay cầm nĩa của Thiệu Càn Càn ngừng lại, quay đầu nhìn về đám người mới tiến vào kia.

Đám người kia hiển nhiên cũng nhìn thấy bọn họ, ở nước ngoài gặp được người Trung Quốc tự nhiên là thân thiết, càng đừng nói đến đám người LK kia cũng biết đội viên của DSG, cho nên người của LK qua bên này chào hỏi bọn họ.

Thời Khê cũng lại đây chào hỏi mọi người, Thiệu Càn Càn hơi gật đầu, sau đó sắc mặt như thường rũ mắt ăn cơm.

Sau khi ăn cơm xong, một mình Thiệu Càn Càn đi cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua đồ, khi trở về, đυ.ng phải Thời Khê.

"Có thể nói chuyện không?'

Thiệu Càn Càn dừng chân: "Nói cái gì?

Thời Khê cười cười, dựa vào cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài: "Tôi rất tiếc nuối, cô không đến LK."

"Vậy sao?"

"Mời cô đến đội của tôi không liên quan đến Lâm Gia Thố, điểm này hy vọng cô biết."

Thiệu Càn Càn cười một chút: "Nhưng tôi không đến LK lại có liên quan đến anh ấy, điều này hy vọng cô cũng biết."

Thời Khê nhướng mày: "Có thể đoán được, nhưng mà Càn Càn, lúc trước quả thật tôi coi cô như bạn bè. Nói thật ra, ngay từ đầu tôi đã vì Lâm Gia Thố mà tiếp cận cô, trong lòng tôi muốn biết cô là người như thế nào, cũng nghĩ, người làm cho anh ấy động tâm hẳn là có gì đặc biệt, cho nên tôi vẫn luôn muốn tìm hiểu cô. Nhưng sau này tôi lại biết được, cô quả thật là một nữ sinh làm cho người thích, nói chuyện với cô lâu như vậy, tôi thật sự cảm thấy thú vị, bên người tôi có rất nhiều bạn bè, nhưng có thể cùng đi, lại không có mấy người."

Thiệu Càn Càn nhíu mày: "Bây giờ nói mấy lời đó, cô muốn nói cái gì?"

"Tôi cũng không biết, có lẽ chỉ muốn nói với cô, tôi quả thật không phải là người tốt gì, cũng muốn nói cho cô, lần này tôi nhận thua hoàn toàn."

Thiệu Càn Càn không nói chuyện, Thời Khê lại tự mình nói: "Lúc trước cô nói không sai, lòng tôi rộng lớn, người tôi yêu kia yêu ai không quan trọng, tôi chỉ cần biết về sau anh ấy sẽ kết hôn với tôi, cũng chỉ có tôi mới giúp được anh ấy là dược. Có lẽ cô cảm thấy suy nghĩ này thật sự rất kỳ quái, nhưng trong vòng này của tôi, đại bộ phận là như vậy, tình yêu gì đó giấu trong lòng là được rồi, nhưng mà cô và Lâm Gia Thố cũng đã cho tôi một bài học."

Thời Khê nghiêng đầu nhìn cô: "Ngày đó, Lâm Gia Thố đúng thật tàn nhẫn, cô có biết sau đó anh ấy đã nói với tôi như thế nào không?"

Thiệu Càn Càn siết chặt túi trong tay: "Cái gì?"

"Anh ấy nói, anh ấy hoàn toàn không cần dựa vào Thời gia của tôi, cho nên tôi không cần phí sức trên người anh ấy, suy nghĩ của trưởng bối không nên xem là thật. Anh ấy còn nói, anh ấy không biết tôi thích anh ấy, nếu biết, anh ấy sẽ không để tôi tiếp cận cô. Tóm lại, anh ấy bảo tôi cách xa cô một chút, cô nói, anh ấy sợ tôi hại cô biết bao nhiêu... Tôi làm bạn anh ấy nhiều năm như vậy, anh ấy đúng thật tiêu sái, một giây là có thể thành người xa lạ."

Thời Khê nói xong liền cười, nhưng cười, hốc mắt lại đỏ.

Thiệu Càn Càn quay đầu đi không nhìn biểu tình của cô ta: "Không còn chuyện gì khác, tôi đi trước."

"Càn Càn," Thời Khê gọi cô, mặt vô biểu tình mà lau nước mắt, "Tôi nhận thua, nhưng tôi không thua cô, tôi thua bởi Lâm Gia Thố."

***

Lời mời tham dự PUBG ZIMO Australia nhận được sự chú ý của trong nước, khi thi đấu, tất cả trang web đều phát sóng trực tiếp.

Trong cuộc thi đấu này, người được fan và phóng viên chú ý nhất đó chính là nữ tuyển thủ duy nhất Thiệu Càn Càn, người trong nước đều biết, nhưng đội viên nước ngoài đối với thành viên mới này lại không biết nhiều lắm, thậm chí bọn họ đều tỏ vẻ khó hiểu và khinh miệt khi đội tuyển Trung Quốc lựa chọn một thành viên nữ.

Trước khi thi đấu mấy phút, Thiệu Càn Càn ở WC sau sân khấu nghe được hai tuyển thủ Châu Âu nói chuyện, tiếng anh của cô bình thường, nhưng từ nhỏ đã bị Thiệu Quảng Ngữ tra tấn, nghe hiểu không khó.

"Vừa rồi cậu có nhìn thấy cô gái của DSG không, hôm nay chúng ta lại thi cùng cô ta."

"Ha ha ha, nhìn còn rất đáng yêu, lát nữa bị đánh chết chắc sẽ không khóc nhỉ?"

"Khóc thì cậu đi an ủi người ta một cái."

"Có thế, bảo bối đừng khóc, anh trai đến thương em ha ha ha."

"Ha ha, nhưng mà nói tiếp, đội Trung Quốc không có ai thi sao, sao lại chọn một cô gái đến thi đấu?"

"Đúng vậy, DSG cũng quá cuồng ngạo, khinh thường chúng ta."

....

Sau khi Thiệu Càn Càn nghe xong, lửa giận bừng bừng, mới vừa do dự có nên tiến lên lý luận không, đột nhiên nghe thấy âm thanh một người đàn ông.

Âm thanh hơi quen thuộc, nhưng giọng nói này lại nói tiếng Anh, làm cô có chút xa lạ.

Giọng Anh Anh chuẩn, phối hợp với ngữ khí lạnh lùng, vô cùng dễ nghe.

"Khu vực Châu Âu của mấy người không có ai đi thi sao, sao lại để hai người như mấy người thi đấu?"

Hai tuyển thủ Châu Âu sửng sốt, căm tức nhìn người đàn ông đang nói chuyện.

Người đàn ông không hề cảm thấy sợ hãi, hơi nhíu mày, lạnh lùng nói: "Sao, trường học của mấy người không dạy phải tôn trong con gái sao?"

".... Mày dám nói lại lần nữa?"

"Lặp lại lần nữa có thể thay đổi ngôn ngữ vũ nhục nữ tính của hai người sao?"

"Nói mày à, liên quan đến mày chắc?"

Sau khi nói xong, một đội viên khác lôi kéo tên kia, nói nhỏ: "Anh ta là đội trưởng DSG."

"Thì sao! Nó dám gây chuyện ở đây?"

"Gây chuyện thì không, rốt cuộc cũng mất mặt đất nước." Diệp Đĩnh buồn bã nói, "Nhưng không cẩn thận ghi âm lại, tôi rất nguyện ý đăng đoạn ghi âm vừa rồi của hai người ra cho tất cả fan của anh biết."

"Mày!"

"Muốn ngăn tôi lại rất đơn giản, nói xin lỗi với đồng đội của tôi."

"Cái gì?"

Diệp Đĩnh quay đầu lại, nhìn Thiệu Càn Càn đang ở ngã rẽ nói: "Thất thần làm gì, lại đây."

Thiệu Càn Càn: "..." Đệt, sau ót còn có mắt sao, này cũng thấy được.

Ba người nhìn về phía cô, Thiệu Càn Càn không có cách nào, khụ khụ cái, đi qua.

Hai hai giằng co, hai tuyển thủ Châu Âu kia nhìn mặt nhau, hồi lâu không hé răng.

"Được thôi, không muốn nói thì chờ nghe ghi âm đi.'

"Từ từ!" Người nọ hoảng loạn nhìn Diệp Đĩnh, nghẹn hồi lâu rốt cuộc cũng nói: "Tôi xin lỗi."

Bây giờ cả thế giới đều cổ vũ nam nữ bình đẳng, bọn họ vất vả lắm mới xây dựng được hình tượng tốt trước mặt fans, đương nhiên không muốn sụp đổ hình tượng như vậy, kiểu ghi âm này tuồn ra ngoài, mấy fan nữ đó sẽ mắng chửi họ như thế nào.

"Rất xin lỗi."

"Tôi... rất xin lỗi."

Diệp Đĩnh mặt vô biểu tình gật đầu, mà hai người kia còn hung hăng trừng mắt nhìn anh ta một cái, xám xịt mà rời đi.

Thiệu Càn Càn thật ra còn sợ gây thù chuốc oán, nhưng sau khi nghe bọn họ xin lỗi thật sự cảm thấy rất hả giận. Cô cao giọng cười, vỗ vai Diệp Đĩnh, "Cao tay nha, ghi âm đâu, tôi nghe chút."

Diệp Đĩnh nhìn chỗ bị cô vỗ, sau đó hờ hững nhìn cô: "Cô cho rằng tôi là thần tiên sao, ngay từ đầu đã biết họ nói gì, sau đó mở ghi âm ra chờ?"

Thiệu Càn Càn hơi trố mắt: "Đệt.... Cậu mới gạt người ta?"

"Còn hai người kia ngốc giống cô."

"Ai ngốc hả, mắng ai thế, tôi chính là đội viên của cậu."

"Hừ, tôi biết. Nếu không phải tôi thấy cô là đội viên của cô, vừa nãy tôi cũng lười nói chuyện."

"....."

Diệp Đĩnh xoay người rời đi, Thiệu Càn Càn liếc mắt nhìn cái ót của anh ta, đi theo.

"Này, cho dù thế nào cũng cảm ơn cậu."

"Không cần."

"Nếu không mời ăn cơm, hay là uống cái gì?"

"Mấy chiêu giả đừng dùng nhiều, cậu đánh thắng rồi mới quan trọng nhất."

"... Ặc."

Sau đó trong lúc thi đấu, Thiệu Càn Càn thật sự không dùng đến một chiêu giả, cô dùng thực lực, làm cho tất cả những người khinh thường mình trợn mắt há mồm.

Ở ngày đầu tiên khi thi đấu đợt thi đơn FPP đầu tiên, trong ván đầu tiên Thiệu Càn Càn đã gϊếŧ được bốn người.

Ngày hôm sau trong trận đấu 4 - 4, tuy rằng DSG chỉ ăn gà một lần, nhưng kết hợp số mạng, điểm số cũng giành được vị trí số hai. Hôm nay trong khi thi đấu, Diệp Đĩnh và Thiệu Càn Càn một cận chiến một bắn xa, cận và xa cùng kết hợp không gì sánh được, làm cho tất cả người xem nhiệt huyết sôi trào, vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Hiện trường thi đấu không ngừng vang lên những tiếng kinh ngạc, phòng phát sóng trực tiếp trong nước cũng náo nhiệt vô cùng.

Trong văn phòng nào đó của Lâm thị, một trợ lý đẩy cửa vào.

"Lâm thiếu, đây là số liệu báo cáo của địa ốc Kha Yến.

Ánh mắt Lâm Gia Thố từ phát sóng trực tiếp trên máy tính dời khỏi, "Để đó đi."

"Vâng, còn có vé máy bay đi Australia đã đặt xong, một giờ sau anh phải lên máy bay."

"Đã biết."

Trợ lý gật đầu với anh, xoay người ra ngoài. Cùng lúc đó, Lâm Thu Trì cũng từ cửa tiến vào.

"Cháu muốn ra sân bay, đi đâu?"

Lâm Gia Thố: "Đến Melbourne."

Lâm Thu Trì: "Làm gì?"

"Ngày mai là trận chung kết."

Lâm Thu Trì nhướng mày, hiểu được: "Xa xôi như vậy đến xem chung kết, anh cũng có bản lĩnh nhỉ."

Lâm Gia Thố liếc mắt nhìn anh ta một cái: "Không thể kề vai chiến đấu cùng cô ấy, cháu muốn tận mắt nhìn cô ấy khải hoàn trở về."

Lâm Thu Trì khẽ cười một cái, ngồi trên sô pha: "Ngày đó anh nói gì với ông nội trong thư phòng tôi đều hiểu hết, đúng rồi, nghe nói ông ấy không cho anh và Càn Càn làm trò chơi?"

"Nói."

"Vậy anh nói chuyện với Càn Càn chưa?"

"Không có, cháu sẽ mãi mãi không nói với cô ấy cái này." Ánh mắt Lâm Gia Thố sâu hơn: "Cháu sẽ không để cô ấy từ bỏ ước mơ, cũng sẽ không để cô ấy phải lựa chọn giữa giấc mơ và cháu, chú nhỏ, này rất tàn nhẫn."

Lâm Gia Thố nhìn màn hình máy tính, nhìn qua một đám con trai mặc áo giống nhau cuối cùng dừng lại trên người cô gái duy nhất trong đó.

Mặt anh nghiêm túc, cuối cùng khẽ cười: "Đây là đôi cánh của cô ấy, mà cháu thích đôi cánh của cô ấy, cho nên, cháu sẽ không bẻ gãy nó, mà là giúp cô ấy, bay cao hơn."