Trả Lại Băng Gạc Cho Tôi

Chương 67: Tay cầm đứng

Thôi đi, có ý gì?

Lâm Gia Thố chưa từng nghĩ, giữa hai người bọn họ, còn có từ thôi đi.

Ở giây phút mà cô nói ra câu đó, giống như toàn bộ thế giới đều yên lặng, chỉ còn tiếng tim đập từ từ của anh, từng nhịp, từng nhịp, nặng nề mà rõ ràng. Mà sau khi phản ứng lại, sự đau đớn từ tinh thần mới từ từ dọc theo từng mạch máu mà phát ra.

Lâm Gia Thố hơi dựa vào ngừa, một bàn tay nắm cánh tay cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thiệu Càn Càn, em dám lặp lại lần nữa?"

Thiệu Càn Càn rũ mắt nhìn mu bàn tay nổi đầy gân xanh của anh, nhàn nhạt nói: "Lâm Gia Thố, thật ra em cũng thấy nói mấy lời này không thú vị, nhưng ý nguyện của người nhà anh không thể không quan tâm đúng không, nếu như đã biết trước không có tương lai, vậy không bằng cắt đứt sớm ----"

"Cắt đứt cái rắm! Con mẹ nó, ai nói không có tương lai?" Lâm Gia Thố tức vô cùng, không còn quan tâm hình tượng gì gì nữa.

Hai mắt anh đỏ bừng nhìn cô, gằn từng chữ nói: "Tương lai của anh, chỉ cần có nguyện vọng của anh là được."

Nói xong, Lâm Gia Thố buông tay. Anh lấy áo khoác ở bên cạnh, xông thẳng ra ngoài cửa, anh phải về xem, ai dám nói linh tinh sau lưng mình.

Khi anh bước ra đến cửa, Thiệu Càn Càn gọi lại: "Lâm Gia Thố, cho dù thế nào, ngày mai em vẫn ký hợp đồng với DSG."

"Em đợi anh..."

"Anh không cần tranh cãi gì với người nhà," Thiệu Càn Càn nói, "Bọn bây giờ cũng không muốn chia cắt hai chúng ta, hơn nữa... Bọn họ nói không sai, anh vẫn còn trẻ, mà trách nhiệm trên người anh quá nhiều, có lẽ, tương lai có một ngày anh sẽ cảm thấy mệt mỏi, sẽ càng cần có một người giống như Thời Khê vậy ----"

"Cho dù anh mệt cũng không sự giúp đỡ như vậy," Lâm Gia Thố quay đầu lại, "Nếu như tương lai mất đi em mới có thể tiếp tục, vậy cái giá này cũng quá lớn rồi. Thiệu Càn Càn, anh gánh vác không nổi."

***

Khi Lâm Gia Thố về Lâm gia vừa hay cả nhà đều ở đó, lại còn có Thời Khê và ba mẹ của cô ta.

Mấy người Thời Khê ở nhà anh hôm nay cũng không kỳ lạ, tối nay là lễ khai mạc của Dương Thị, cho nên, trước khi buổi lễ bắt đầu, Thời Khê cũng nhân tiện qua đây làm khách.

Hai nhà thường xuyên tới lui, trước kia cũng như vậy, cho nên Lâm Gia Thố vẫn luôn không để bụng.

Nhưng lần này, anh đã để ý rồi.

"Gia Thố đã về," Bà nội Hà Văn Hoa vẫy tay với anh, "Sao giờ mới về, đợi lát nữa phải xuất phát rồi, Thời Khê đợi cháu lâu lắm rồi."

Lâm Gia Thố gật đầu, giống như lơ đãng nói: "Bởi vì bên chỗ bạn gái có chút chuyện, trễ giờ."

Mọi người lập tức yên lặng.

Ba mẹ Thời Khê hai mặt nhìn nhau, Lâm Duyệt nhíu mày nhìn anh, mà Lâm Thu Trì ở một bên không liên quay lại cong môi cười.

Hà Văn Hoa cũng giật mình: "Bạn gái? Cháu..."

Lâm Gia Thố: "Đúng vậy bà nội, lúc trước bà bị bệnh nên vẫn chưa nói, nhưng mà không sao, chờ thêm đoạn thời gian nữa con dẫn cô ấy đến gặp bà, cô ấy rất đáng yêu, chắc chắn bà sẽ thích."

Hà Văn Hoa nhất thời không lên tiếng, chỉ là có chút xấu hổ nhìn về phía người bạn già và con trai cả của bà.

Lâm Duyệt trầm giọng: "Gia Thố, sắp đến giờ rồi, con lên thay quần áo trước đi."

Lâm Gia Thố dựa vào phía sau, thoáng nhìn đồng hồ: "Không phải vẫn còn chưa xong sao, à đúng rồi, ba, lúc trước không phải ba hỏi bạn gái con là ai sao, con nghĩ chắc là ba khá tò mò nhỉ, nếu hôm nay mọi người đã ở đây, có muốn con phổ cập một chút không?"

Lâm Duyệt đặt mạnh cái ly xuống, "Lâm Gia Thố!"

Lâm Gia Thố hơi nhướng mày: "Sao vậy? Ba không muốn biết? Hay là ba đã gặp rồi?"

Lâm Duyệt híp mắt.

Lâm Gia Thố cười lạnh một tiếng: "Ba, ba gặp bạn gái con sao không nói với con một tiếng, nếu như dọa cô ấy chạy mất, lấy cái gì bồi thường cho con?"

Sắc mặt Lâm Duyệt thay đổi: "Mày câm mồm cho ba, bây giờ là tình huống gì mà nói những cái đó? Cô bé đó không hợp với mày, này còn cần ta nhiều lời sao?"

Lời nói của ông vừa dứt, ý cười ôn hòa trên mặt Lâm Gia Thố cũng đã mất hết: "Cô ấy thích hợp hay không, là con định đoạt!"

"Mày định đoạt? Mày là cháu trai trưởng của Lâm gia, mày có được nhiều như vậy thì cũng phải gánh vác tất cả, thích hợp hay không ta và ông nội của mày đã định sẵn, Thời Khê mới là người thích hợp bên cạnh mày nhất, thằng nhóc thối, mày tỉnh táo lại một chút cho ta!"

"Tương lai phải làm con sẽ làm, con cũng đảm bảo chính mình sẽ gánh vác được, còn về người thích hợp, con thích ai trong lòng con rất rõ ràng, ba hà tất phải điểm loạn uyên ương. Ba, con vẫn luôn rất tỉnh táo, là người không sáng suốt!"

Bộp------

Một cái tát vang dội vang lên làm cho tất cả mọi người đều kinh sợ.

Hà Văn Hoa hoảng sợ, lập tức đứng lên, kéo Lâm Gia Thố về phía sau mình: "Lâm Duyệt, mày giỏi nhỉ! Mày, mày dám đánh một cái nữa, bà già này cũng không cần sống nữa!"

Lâm Duyệt: "Mẹ, mẹ đừng bao che cho nó!"

"Mày không cần nhiều lời, sai thế nào mà mày đánh người, bàn tay này của mày đánh hỏng cháu trai ngoan của ta rồi!"

Lâm Duyệt: "Mẹ nhìn bộ dáng ngang bướng của nó đi, nó là ai, con bé kia là ai, nó không tỉnh táo rồi!"

Lâm Gia Thố lạnh mặt nhìn ông: "Cô ấy là người như thế nào ba biết được sao, ngoại trừ dùng quan hệ đi điều tra bối cảnh của người khác ba còn làm cái gì khác sao. Hôm nay con muốn nói rõ ràng ở đây, nếu như ba lại quấy rầy cô ấy sau lưng con, vậy đứa con này ba cũng đừng cần nữa!"

"Mày, hỗn trướng!" Lâm Duyệt nói lại tức giận bừng bừng mà tiến lên.

Hà Văn Hoa chặn giữa hai người: "Mày còn dám động thủ nữa xem, Gia Thố lớn như vậy, không ai dám đánh nó trước mặt ta!"

Lâm Duyệt: "......"

Lâm Gia Thố chạm vào gương mặt tê dại, ý vị thâm trường mà cười cười với Lâm Duyệt, liền biết tính tình nóng nảy của ông sẽ đánh người.

Lâm Duyệt nhìn biểu tình ngứa đòn của Lâm Gia Thố lại càng nổi trận lôi đình, nhưng mà lúc này ông thật sự không dám đánh người, bằng không Hà Văn Hoa kích động thì không thể thoái thác tội.

"Được rồi, đừng cãi nhau nữa." Ông nội Lâm luôn không hé răng rốt cuộc đứng lên, mặt vô biểu tình nhìn về phía Lâm Gia Thố, "Cháu lên thư phòng với ta!"

Nói Lâm gia Lâm Gia Thố kiêng kỵ ai nhất, thì đó chính là ông nội Lâm, bây giờ ông đã lên tiếng, Lâm Gia Thố tự nhiên sẽ không từ chối: "Vâng, ông nội."

**

Trải qua việc xấu hổ này, Lâm gia vẻ mặt khó xử tiễn Thời gia đi.

Trên xe về, mẹ Thời căm giận: "Gia Thố đây là thế nào, Khê Khê, nó có bạn gái khi nào, sao con lại không nói với mẹ?"

Thời Khê không hề dao động nhìn ngoài cửa sổ: "Con cho rằng anh ấy sẽ không phản kháng kịch liệt như vậy."

"Cái gì?"

"Con cho rằng, anh ấy sẽ nghĩ giống con," Thời Khê khẽ cười nhạt, "Môn đăng hộ đối, dùng thực lực nói chuyện, tình yêu gì đó tạm gác qua một bên, con cho rằng anh ấy hiểu cái này."

"Đúng, đó là đương nhiên, hai nhà chúng ta vốn là trời sinh một cặp, sao nó có thể tìm bạn gái khác, này để mặt mũi nhà chúng ta ở đâu?"

Thời Khê lắc đầu: "Con không ngạc nhiên khi anh ấy tìm bạn gái, nhưng con ngạc nhiên chính là.... Anh ấy vì cô bạn gái này mà phá bỏ hòa bình của hai nhà, thì ra con nghĩ sai rồi."

"Con đứa nhỏ này, con đang nói gì vậy..."

Thời Khê không nói gì.

Cô ta nhìn ngoài cửa sổ, nhớ đến Thiệu Càn Càn.

Cô ta không thể không thừa nhận, những lời Thiệu Càn Càn nói ngày hôm đó là suy nghĩ của cô ta, bây giờ Lâm Gia Thố ở với ai, tương lai ở bên ai, nhưng cuối cùng kết hôn, vẫn là cô ta.

Cô ta vẫn luôn cho rằng như vậy, trong thế giới của bọn họ, tình yêu, là cái gì đáng giá để bảo vệ chứ, gia thế bối cảnh mới là đạo lý cứng.

Nhưng Lâm Gia Thố đêm nay, là ngoài ý muốn.

Cô ta cho rằng bọn họ là cùng một loại người, thì ra, anh đã sớm thay đổi.

Hoặc là, cô ta vẫn luôn không hiểu anh.

***

DSG hôm nay sẽ về căn cứ Thượng Hải, là thành viên dự bị mới, hôm nay cũng là ngày Thiệu Càn Càn bay đến Thượng Hải ký hợp đồng.

10h, sân bay.

"Ài, tôi muốn uống cà phê, mọi người có ai muốn không?" Tiểu Lũy hỏi mọi người.

"Tôi muốn, tôi muốn."

"Tôi cũng muốn, cho tôi một ly cà phê mỹ."

"Muốn uống tự mình đi mà mua, sai ai vậy?" Tiểu Lũy trừng mắt nhìn người nọ, sau đó cười ha ha nhìn về phía Thiệu Càn Càn, "Qua Qua, chị muốn uống cái gì, em mua cho."

Tối hôm qua Thiệu Càn Càn căn bản không ngủ ngon, cho nên thoạt nhìn cũng không có tinh thần: "Chị không uống, cảm ơn."

"Không sao, chị không cần khách khí với bọn em, về sau chị chính là hoa khôi trong đội chúng ta, chạy vặt cho chị là chuyện nhỏ, đúng không đội trưởng!" Tiểu Lũy chuyển hướng về Diệp Dĩnh đang nhắm mắt dưỡng thần.

Diệp Đĩnh ngước mắt liếc cậu ta, "Thích chạy vặt thì tự đi mà chạy, đừng kéo tôi vào."

Tiểu Lũy: "Ặc....."

"Ài, Qua Qua, chị đừng để ý lời nói của đội trưởng chúng ta, về sau chị quen đi, anh ấy chính là không lễ phép như vậy." Bì Ca - một thành viên khác trong đội nhỏ giọng nói.

Nhưng mà, lời vừa dứt, liền bị Diệp Đĩnh đạp một cái: "Cút đi mua cà phê, đừng ồn."

"Oa, này cũng có thể nghe thấy, đội trưởng quả nhiên tai nghe tám hướng."

Diệp Đĩnh: "......"

Ngoại trừ Diệp Càn Càn, còn có ba thành viên trong đội và hai nhân viên công tác, sau khi Diệp Đĩnh đuổi người đi mua cà phê, tiếp tục nhắm mắt ngủ.

Thiệu Càn Càn ngồi ở một vị trí cách xa anh ta, giờ phút này cô không có tâm trạng quan tâm người khác, chỉ luôn nhìn điện thoại.

Cô không biết hôm qua sau khi Lâm Gia Thố về nhà đã có chuyện gì, chỉ biết đêm khuya hôm qua cô nhắn cho anh sáng nay sẽ đi Thượng Hải, anh trả lời một chữ được.

Sau đó từ hôm qua đến bây giờ, anh cũng không liên lạc với cô.

Đáng ra cô lên thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn danh sách tin nhắn trống rỗng, ngực lại đau. Loại khó chịu này cô không khống chế được, có đôi khi là nghiêm mặt, lại có đôi khi mắt khô khốc khó mở, cô cảm giác không khống chế được biểu tình của mình, chỉ là mờ mịt muốn khóc.

"Này." Đột nhiên, bên tai vang lên âm thanh lạnh lùng của Diệp Đĩnh.

Thiệu Càn Càn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Diệp Đĩnh xốc mũ lên, nghiêng đầu nhìn cô, "Có phải cô muốn đổi ý không?"

Thiệu Càn Càn, "..... Cái gì?"

"Cái biểu tình khẳng định hy sinh của cô là như thế nào, không muốn đi?"

"Tôi không có." Thiệu Càn Càn giật giật, kỳ quái nhìn anh ta, "Toàn bộ hành trình cậu đều mở mắt to nhìn sao, sao lại biết biểu tình của tôi?"

Diệp Đĩnh dừng một chút, có chút mất tự nhiên xoay qua chỗ khác, "Tên ngốc Tiểu Lũy kia còn nhìn ra được, tôi mù sao?"

Thiệu Càn Càn không còn gì để nói, đành phải lấy điện thoại ra, xoay camera, tự chụp một bức, sau đó có chút chột dạ mà lẩm bẩm, "Có đâu...."

Thật ra là sắc mặt hơi kém một chút, Thiệu Càn Càn vỗ vỗ mặt, muốn có chính có chút huyết sắc.

Xoẹt-----

Đúng lúc này, điện thoại lại bị người rút đi, Thiệu Càn Càn ngước mắt, khi nhìn thấy người đứng trước mặt mình, lập tức không nói lên lời.

"Mấy giờ bay?"

Thiệu Càn Càn hoàn toàn đông cứng, hơi hé miệng, âm thanh rất nhỏ, "Sắp lấy vé rồi, sao anh..."

"Anh sẽ chờ." Lâm Gia Thố từ trên cao nhìn xuống, đột nhiên nói ra ba chữ.

"Cái gì?"

"Thiệu Càn Càn, anh nói anh sẽ chờ."

Cửa kính sát đất rất lớn, ánh mặt trời rực rỡ sáng chói, Lâm Gia Thố đứng dưới trời như vậy, ngược sáng, ngồi xổm trước mặt cô, "Anh để em đi thực hiện ước mơ của mình, anh ở nơi đây, xây dựng tương lai của hai ta."

Anh duỗi tay nắm chặt tay cô, mặt mày tinh xảo làm cho người lóa mắt, "Không ai có thể chia cắt chúng ta, anh thề, người nhà anh cũng không được."