Trả Lại Băng Gạc Cho Tôi

Chương 63: Ống ngắm 15x

Lâm Gia Thố lúc nào cũng nói thật dễ nghe, nhưng cuối cùng sau khi về đến nhà vẫn ném cô lên giường lăn lộn đến nửa đêm.

Ngày hôm sau cô còn phải lên lớp vào tiết đầu tiên, lúc Thiệu Càn Càn bị tiếng chuông đồng hồ đánh thức hoàn toàn là cảm giác sống không còn gì để luyến tiếc.

“Tất cả đều tại anh, tối hôm qua em đã nói muốn ngủ rồi anh còn không cho em ngủ.’’ Thiệu Càn Càn nằm nghiêng ở trên đầu gối, nhắn mắt lại, nhấc chân lên đá anh.

Một chân đạp lên eo lên bụng anh, Lâm Gia Thố cợt nhả giữ chặt mắt cả chân của cô: “Ừ, chỉ tại anh.’’

“Bây giờ nói thì có ích gì chứ, em không muốn dậy…’’

Lâm Gia Thố sờ sờ chân cô, từ trên giường ngồi dậy: “Vậy em ngủ tiếp đi, lát nữa anh thức em dậy.’’

“Ừ…’’

Lâm Gia Thố nhìn dáng vẻ ỉu xìu vô lực của cô, cúi đầu hôn lên mặt cô, sau đó xuống giường.

Thiệu Càn Càn thực sự rất buồn ngủ, sau khi căn phòng trở nên yên tĩnh một lần nữa, cô lại chìm vào giấc ngủ say. Chẳng biết đã qua bao lâu, đột nhiên cảm giác được cả người bị người ta ôm ra khỏi giường.

Cô giãy giụa trong không trung mấy cái, mơ mơ màng màng mở mắt ra.

“Con heo lười, bữa sáng đã mua về rồi, em có thể đi đánh răng rửa mặt.’’

Thiệu Càn Càn thấy mình đang nằm trong l*иg ngực anh, khẽ liếc nhìn một cái rồi vùi đầu vào hõm vai anh: “Mấy giờ rồi.’’

“7 giờ rưỡi.’’

“Hả?’’ Thiệu Càn Càn tỉnh táo đôi chút: “Bị muộn rồi sao?’’

“Nhanh đánh răng rửa mặt đi, lát nữa lên xe rồi ăn sáng, sẽ không đến muộn đâu.’’

“Ừ.’’

Lâm Gia Thố đặt cô trước bồn rửa mặt: “Anh chờ em ở bên ngoài.’’

Thiệu Càn Càn ngáp một cái: “Được…’’

Mặc dù tốc độ của Thiệu Càn Càn đã rất nhanh, nhưng lúc hai người đến trường vẫn bị muộn mười phút. Tuy nhiên, giờ học hôm nay là một lớp lớn bao gồm ba lớp gộp lại học chung với nhau, đông người, cho nên lúc Thiệu Càn Càn và Lâm Gia Thố từ cửa sau đi vào cũng không thu hút quá nhiều sự chú ý.

Hai người tìm được chỗ trống ngồi xuống, Thiệu Càn Càn mở sách ra, mệt mỏi ngáp một cái.

“Vẫn còn buồn ngủ sao?’’ Lâm Gia Thố nhìn cô một cái, cười nói.

Thiệu Càn Cần duỗi tay véo hắn một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh còn có mặt mũi hỏi nữa à, anh có biết hôm qua em chỉ ngủ có mấy tiếng thôi không hả?’’

Lâm Gia Thố bày ra vẻ mặt áy náy: “Lần sau anh sẽ cố kiềm chế.’’

Thiếu Càn Càn suýt nữa đã trợn mắt trắng: “Lần nào mà chẳng nói thế…’’

“Thật mà.’’

“Em không tin.’’ Thiệu Càn Càn chống cằn nhìn giáo viên đang giảng bài trên bục giảng: “Được rồi, đứng nói nữa, nghe giảng đi.’’

Lâm Gia Thố khẽ gật đầu: “Được.’’

Nó là nghe giảng, nhưng người vào đó vừa mới nghe một lát đã nhắn chặt hai mắt lại. Lâm Gia Thố nghiêng đầu nhìn cô một cái, không nỡ đánh thức cô, đành phải ghi chép lại nội dung chính trong bài giảng của giáo viên, chờ đến cuối kỳ lại giảng lại cho người bạn gái đang ngủ ngon của mình một chút.

“Tôi thấy sáng hôm nay có một vài sinh viên uể oải không có tinh thần học tập lắm.” Đang giảng bài một nửa, giáo viên ở trên bục giảng đột nhiên nói: “Xem ra phải gọi các em lên trả lời câu hỏi để lấy lại tinh thần mới được.’’

Hắn vừa dứt lời, các sinh viên bên dưới lập tức mở to hai mắt.

“Sinh viên mặc áo mơ mi màu xanh nhạt ngồi gần cửa sổ, phải, chính là sinh viên đang ngủ kia, nhờ bạn bên cạnh gọi em ấy dậy.’’ Mọi người lập tức quay đầu nhìn lại.

Lâm Gia Thố hơi sửng sốt, sau đó giả vờ ho khụ khụ, đưa tay đẩu Thiệu Càn Càn.

Rõ ràng Thiệu Càn Càn đã bị anh đẩy đến giật mình, lúc mở mắt ra, ánh mắt còn mang theo vẻ ngạc nhiên: “Hả?’’

Lâm Gia Thố nhỏ giọng nói: “Thầy gọi em.’’

Thiệu Càn Càn: “……”

“Càn Càn, là Càn Càn đúng không? Nhìn em có vẻ như rất buồn ngủ, đứng lên trả lời câu hỏi tiếp theo đi.’’ Giáo viên này và ba Thiệu Quang Ngữ của cô có chút quen biết, lúc trước cũng đã từng thấy cô đến văn phòng tìm Thiệu Quang Ngữ, cho nên nhận ra cô, còn các bạn trong lớp đều biết rõ nữ sinh viên nổi bật này nhờ vào mối quan hệ với Lâm Gia Thố.

Thiệu Càn Càn ngơ ngác đứng dậy, dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, cô hơi xấu hổ nói: “Em không có.’’

Giáo viên bật cười: “Tôi còn chưa đưa ra câu hỏi mà.’’

Thiệu Càn Càn: “……”

Khoé miệng Lâm Gia Thố hơi nhếch lên, khẽ bật cười thành tiếng, nhưng nhanh chóng đưa tay che miệng lại. Chỉ là Thiệu Càn Càn ở bên cạnh vẫn nghe thấy, ở dưới bàn bực bội đưa chân đá anh một cái.

Lâm Gia Thố nghiêng đầu, bày ra vẻ mặt oan uổng.

Giáo viên: “Như vậy đi, tôi chỉ hỏi một câu đơn giản thôi, các bước cơ bản để ước tính mô hình kinh tế và phân tích kinh tế là gì?’’

Thiệu Càn Càn suy nghĩ một chút, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, vấn đề này, cô không nghe giảng thì làm sao mà biết được…’’

Mà sự im lặng của Thiệu Càn Càn chính là câu trả lời rõ ràng nhất, thấy vậy, giáo viên cũng không làm khó cô, chỉ nói: “Vậy để anh bạn bên cạnh giúp em, Gia Thố, em đứng dậy trả lời đi.’’

Lâm Gia Thố đứng dậy, dưới cái nhìn chăm chú tựa tiếu phi tiếu của giáo viên, đáp lời: “Đầu tiên là trình bày về lý luận hoặc giả thuyết kinh tế, sau đó thu thập số liệu, thiết lập các mô hình kinh tế toán học và mô hình kinh tế lượng, Ước lượng các tham số của mô hình, kiểm định Phân tích kết quả….”

Lâm Gia Thố trôi chảy nói một mạch, cuối cùng thản nhiên ngồi xuống trước vẻ mặt hài lòng của giáo viên.

“Càn Càn, em cũng ngồi xuống đi.’’

Thiệu Càn Càn đỏ mặt: “Cảm ơn thầy.’’

Giáo viên gật gật đầu, sau đó mỉm cười nói: “Gia Thố à, cuối kỳ có thể giao cô vợ nhỏ này của em cho em rồi. nếu lớp của thầy có thêm một người không qua môn này thì thầy sẽ chỉ hỏi em thôi đấy.’’

“Ha ha ha ha ha…’’

Trong phòng học tràn ngập tiếng cười sảng khoái, Thiệu Càn Càn xấu hổ đến mức chỉ muốn chôn đầu trong sạch, nhưng tâm trạng Lâm Gia Thố lại rất tốt: Vâng, thầy, em sẽ cố gắng.’’

Thiệu Càn Càn: “…………”

**

Lại một tuần trôi qua, bởi vì chuyện game Gia Hằng mà Lâm Gia Thố suốt ngày bận rộn ở công ty. Còn Thiệu Càn Càn thì tiếp tục chơi game và quan tâm đến một số giải đấu Pubg được tổ chức ở các quốc gia khác trong khoảng thời gian gần đây.

Một ngày nọ, lúc còn ở ký túc xá, cô nhận được điện thoại của Diệp Đĩnh.

“Tôi đang ở trường của cô.’’ Điện thoại vừa được kết nối đã nghe anh nói như thế, Thiệu Càn Càn không hiểu: “Hả?’’

“Người của LK lại đến tìm cô?’’

“Sao anh biết?’’

“Chuyện này cô không cần biết, tôi chỉ nghe nói cô vẫn chưa ký hợp đồng với bọn họ.”

“…. Phải.’’

“Cho nên tôi cũng đến tìm cô.’’ Giọng nói nhàn nhạt đều đặn theo tai nghe điện thoại vang lên bên tai cô, “Bọn họ có thể làm gì thì chúng tôi cũng có thể làm được.’’

Thiệu Càn Càn mỉm cười: “Nói cũng lạ, tại sao người ta là bà chủ đến tìm tôi, còn DSG các anh lại là anh, anh không cần huấn luyện sao?’’

Diệp Đĩnh: “Tôi là đội trưởng, tôi có nghĩa vụ tìm kiếm nhân tài cho đội của mình, tôi đã nhìn trúng cô, tôi muốn giữ chặt người.’’

“Anh quá thẳng thắn rồi.’’

“Cảm ơn.’’

“…. Tôi không khen anh.’’

Diệp Dĩnh vờ như không nghe thấy, chỉ nói: “Thời Khê đã nói những gì với cô rồi? Thôi quên đi, chúng ta vẫn nên nói chuyện trực tiếp thì hơn.”

Nói, dĩ nhiên phải nói rồi.

Mười phút sau, Thiệu Càn Càn và Diệp Dĩnh ngồi xuống trong một quán cà phê đối diện trường.

Diệp Đĩnh mở miệng nói trước: “Tôi biết thực lực của LK không yếu, nhưng so với LK, DSG có thâm niên và kinh nghiệm lâu hơn rất nhiều…’’

“Thực ra anh không cần phải nói những chuyện này.’’ Thiệu Càn Càn mỉm cười, cắt đứt lời anh: “Tôi biết, những gì LK có thể cho tôi, các anh cũng có thể cho, nhưng có rất nhiều nguyên nhân khiến tôi không quyết định ngay lập tức, ví dụ như căn cứ của các anh ở Thượng Hải, còn bây giờ tôi đang theo học ở thành phố này, một nam một bắc, tôi không thể không quan tâm, còn LK, họ ở rất gần tôi. Thực ra thực lực của các anh ngang bằng nhau, tôi gia nhập vào đội nào cũng được…’’

“Thượng Hải không xa lắm.’’ Diệp Đĩnh suy nghĩ một chút, “Mất khoảng chừng hai tiếng ngồi trên máy bay mà thôi, còn về việc học, chẳng phải cô sắp sang năm cuối rồi sao, năm cuối không phải lên lớp nhiều lắm.’’

“Nói thì nói vậy, nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là, tôi không có quyết tâm muốn đi theo con đường này.’’

“Tại sao lại không muốn? Cô cũng biết một tuyển thủ chuyên nghiệp chủ yếu sống bằng tuổi trẻ, qua hai ba năm nữa, có lẽ cô muốn thi đấu cũng không đủ điều kiện để đi thi đấu nữa đâu. Tôi nghĩ, thực ra cô rất muốn tận dụng khoảng thời gian mà năng lực bản thân vẫn còn mạnh để ghi lại tên tuổi và dấu ấn của mình trong làng thể thao điện tử.’’

Thiệu Càn Càn hơi sửng sốt: “Có vẻ như anh rất hiểu rõ về tôi.’’

“Tôi có thể nhìn ra được, cô là người có tham vọng.’’

“……”

Thiệu Càn Càn im lặng, rũ mắt nhấp một hớp cà phê.

“Tôi đoán, anh cũng chỉ mới hai mươi tuổi thôi đúng không?’’

Diệp Đĩnh: “Đúng vậy?’’

Thiệu Càn Càn lẩm bẩm: “Một em trai hai mươi tuổi sao có thể nói chuyện thành thục như thế chứ.’’

Diệp Đĩnh: “…. Phiền cô bỏ hai chữ em trai đi.’’

Thiệu Càn Càn: “Được rồi, anh trai, cảm ơn anh đã đánh giá cao về tôi như thế, tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lại, sau đó cẩn thận nghĩ xem bản thân mình có muốn đi theo con đường chuyên nghiệp hay không.’’

Diệp Đình gật đầu, sau đó mặt không đổi sắc bắt đầu tiến hành diễn thuyết “nếu cô gia nhập vào team của bọn họ thì sẽ nhận được phúc lợi và thù lao như thế nào”. Thiệu Càn Càn nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng còn mở miệng phát biểu ý kiến của mình.

Cuối cùng sau khi phân tích xong, Diệp Đĩnh uống một hớp cà phê, nói: “Được rồi, những gì tôi muốn nói cũng đã nói hết rồi, cũng sắp đến giờ cơm tối rồi, tôi mời cô đi ăn một bữa.’’

“Hả? Không cần, không cần, nếu anh có việc thì cứ đi trước đi.’’

Diệp Đĩnh: “Chẳng phải lần trước Thời Khê cũng mời cô đi ăn sao?’’

Thiệu Càn Càn dở khóc dở cười: “Chuyện này mà anh cũng muốn cạnh tranh sao, đúng thế, lần trước là cô ấy đến trường học của tôi, cho nên là tôi mời cô ấy, anh yên tâm đi, anh không thua kém chuyện gì đâu.’’

Diệp Đĩnh ồ một tiếng, sau đó không hề lưu luyến nói: “Vậy thì tốt rồi, tôi đi trước đây.’’

“….. Được.’’

**

Mấy ngày sau, Thời Khê thương xuyên nhắn tin qua lại với cô, nhưng phần lớn đều không liên quan đến chuyện tham gia vào đội ngũ mà chỉ là một vài chuyện thú vị vụn vặt.

Dần dần, Thiệu Càn Càn cũng bắt đầu tháo dỡ sự đề phòng trong lòng.

Cô gái Thời Khê này, thực sự khiến người khác không thể chán ghét, cô sảng khoái, hài hước, xinh đẹp, là mẫu người mà các cô gái đều thích, Thiệu Càn Càn nghĩ, có lẽ hôm đó hai người kia đã hiểu lầm cô ấy, có lẽ cô ấy đã sớm từ bỏ Lâm Gia Thôi rồi cũng nên, cho nên, cô căn bản không cần phải xem cô ấy như một người tình địch trong tưởng tượng.

Nghĩ như vậy, Thiệu Càn Càn cũng đã thật lòng trò chuyện với Thời Khê, lúc tán gẫu về game hay thể thao điện tử, cô mới phát hiện, mặc dù Thời Khê chơi game không giỏi nhưng lại có một sự hiểu biết sâu sắc với ngành công nghiệp thể thao điện tử này. Về vấn đề này, hai người gần như là chỉ hận gặp nhau quá muộn, nhiều lúc có thể nói chuyện đến nửa đêm vẫn chưa đi ngủ.

Ngày hôm đó, Thiệu Càn Càn về nhà nói với gia đình chuyện cô muốn đi theo con đường tuyển thủ game chuyên nghiệp, điều khiến cô vui vẻ nhất chính là, lần này Thiệu Quảng Ngữ không phản đối cô nữa.

Dường như ông đã hiểu hết ý nghĩa của thể thao điện tử, cũng hiểu rõ niềm đam mê và nhiệt tình của cô trong lĩnh vực này, chỉ nói một câu chỉ cần con không hối hận là được.

sau khi nhìn thấy Lâm Gia Thố, Thiệu Càn Càn đã lập tức thông báo tin vui này cho anh nghe.

Sắc trời dần tối, hai người ngồi trên khán đài ở sân thể dục, nhìn càng ngày càng nhiều sinh viên đến sân thể dục chơi.

“Em muốn tham gia vào chiến đội nào?’’ Lâm Gia Thố hỏi.

Thiệu Càn Càn chống cằm, quay đầu lại cườ nói: “LK và DSG, em sẽ chọn một trong hai đội đó, anh muốn em tham gia vào đội nào?’’

Lâm Gia Thố nhìn chằm chằm về phía trước, gần như trả lời ngay lập tức: “LK.”

Thiệu Càn Càn nhướn mày: “Tại sao?’’

“Căn cứ và công ty của LK đều cắm rễ ở thành phố này, nhưng DSG lại khác, anh không muốn xa em, cho nên, anh vẫn luôn hi vọng Thời Khê có thể thuyết phục được em.’’

“Thực ra em cũng nghĩ như vậy, hơn nữa, không chỉ mình anh, em cũng không muốn xa người nhà.’’ Thiệu Càn Càn nói xong lại thở dài: “Nhưng em lại rất thích DSG.’’

“Chỉ cần có thể làm chuyện em muốn làm, chỗ nào mà chẳng được.’’ Lâm Gia Thố xoa xoa đầu cô, giọng điệu chậm rãi, dịu dàng: “Ngoan, đừng đi qua xa, để anh có thể vẫn luôn được thấy em.’’

Cơn gió nhẹ thôi qua, những sợi tóc khẽ tung tay theo làn gió, Thiệu Càn Càn nắm chặt tay anh, khẽ mỉm cười: “Được.’’