Trả Lại Băng Gạc Cho Tôi

Chương 61: Ống ngắm 15x

Sau khi Thiệu Càn Càn, Giản Ngôn Chi và Hà Uyên ngồi vào chỗ, trận đấu cũng chính thức được bắt đầu, lúc đầu cô còn cảm thấy hơi lo lắng khi ngồi bên cạnh một minh tinh lớn như thế này, nhưng lúc chú tâm vào xem trận đấu, cô đã hoàn toàn quên mất việc này.

Hôm nay có tổng cộng năm trận đấu tính điểm, các team nổi tiếng như IR, DSG, LK, GUAY đều tham gia.

Trận đầu tiên bắt đầu từ hai người chơi của đội DSG trực tiếp chiến đấu với ba người chơi của LK, cuối cùng đội trưởng đội DSG dựa vào lợi thế về địa hình của mình đã gϊếŧ chết LK bằng một quả địa lôi. Đội trưởng DSG Diệp Đĩnh bởi vì ngoại hình xuất chúng của mình đã có một số lượng fans hâm mộ lớn theo đuổi, bây giờ trong thời điểm quan trọng lại đạt được chiến công như thế, dĩ nhiên khiến khán giả bên dưới khán đài liên tục hú hét ầm ĩ, ngay cả một người từ đầu đến cuối vẫn lạnh nhạt xem trận đấu như Giản Ngôn Chi còn tỏ ra thích thú khen người ta đẹp trai.

Sau đó, ba người của đội DSG tấn công thành công, thuận lợi giành chiến thắng.

Thiệu Càn Càn thực sự rất thích team này, cho nên thấy bọn họ giành được thắng lợi, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ. Nhưng đến trận đấu thứ hai và trận đấu thứ ba thì DSG lại không thi đấu xuất sắc như thế, đặc biệt là trận thứ ba, một thành viên trong đội suýt nữa đã ngã xuống thành, điều này ảnh hưởng rất lớn đến một trận đấu tính điểm.

Sau khi trận đấu thứ ba kết thúc thì sẽ bước vào khoảng thời gian nghỉ ngơi cho tất cả các đội, Lâm Gia Thố gửi cho cô một tin nhắn nói có chút việc bận, bảo cô đến khu vực nghỉ ngơi của anh nghỉ ngơi một lát, chờ đến khi trận đấu bắt đầu rồi hẵng ra.

Cứ ngồi chờ như thế này cũng không thú vị, hơn nữa cô muốn đi nhà vệ sinh một chuyến, cho nên Thiệu Càn Càn nói với Giản Ngôn Chi một tiếng rồi rời đi trước.

Hậu trường trận đấu được chia thành hơn hai mươi khu vực nghỉ ngơi, mỗi một đội và nhân viên công tác đều có khu vực nghỉ ngơi riêng của mình. Lúc Thiệu Càn Càn đi vào hậu trường, người tiếp đón cô ân cần đưa cho cô một ly nước trái cây, sau đó dẫn cô đến phòng chờ dành riêng cho Lâm Gia Thố.

“Phía trước là phòng chờ, Thiệu tiểu thư, cô cứ đi thẳng rồi rẻ phải thì sẽ thấy cánh cửa có dán tên của cậu Lâm.’’

Thiệu Càn Càn gật đầu: “Vâng, vậy chị cứ làm việc của mình đi, em có thể tự đi được.’’

“Được, vậy tôi đi trước đây.’’

“Được.’’

Sau khi người tiếp đón rời đi, Thiệu Càn Càn đi theo hướng mà cô ấy chỉ, vừa rẽ vào khúc quanh thì lại đột nhiên nghe thấy một tiếng khóc kìm ném vang lên ở phía trước.

Thiệu Càn Càn hơi sửng sốt, không biết có nên tiếp tục đi qua đó hay không.

“Được rồi, đừng khóc nữa.’’ Là giọng nói của một người đàn ông, giọng nói này nghe có vẻ hơi lạnh nhạt những rõ ràng lại vô cùng kiên nhẫn với người đang khóc.

“Nhưng lát nữa chúng ta lại phải bắt đầu rồi, lần này là do em làm ảnh hưởng đến các anh.” Một giọng nam mang theo tiếng khóc nức nở vang lên, nghe ra hình như tuổi còn rất nhỏ.

“Đừng nói những lời vô nghĩa như thế này nữa, có thời gian rảnh thì tốt hơn hết là nên nghĩ xem ván sau sẽ chơi như thế nào đi.’’ Lại là giọng nói lạnh nhạt của người đàn ông kia.

“Nhưng mọi người đều nói em quá yếu, em, em không thể so với những người khác.’’

“Vậy sao? Em yếu, em không thể so với những người khác?’’ Người đàn ông với giọng nói lạnh nhạt cười lạnh một tiếng: “Yếu như em mà bọn anh còn đề cử em, ý của em là DSG không bằng ai đúng không?’’

“Em… Em không có ý này.’’

“Vậy ý em là gì?’’

Vài giây im lặng, không ai nói chuyện với ai.

Cuối cùng người đàn ông lạnh lùng kia thở dài nói: “Được rồi, Tiểu Luỹ, chuyện vừa rồi chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, không phải kỹ năng của em yếu mà là tâm lý yếu.’’

“Đội trưởng……”

“Trước đó anh đã nói rồi, muốn chơi được bộ môn thể thao điện tử này thì tuyệt đối không thể để ý đến đánh giá của người bên ngoài, thực lực của em không thể bị quyết định bởi những kẽ chỉ biết phán xét.’’

“Nhưng….’’

“Không có nhưng gì cả, trong bộ môn đòi hỏi sự phối hợp của toàn đội này, bôn người chúng ta thiếu một người cũng không được, cho nên, tốt nhất bây giờ em hãy lấy lại tinh thần cho anh. Hay… Em muốn cứ thế bỏ chạy lấy người, để người dự bị thay thế vị trí của em?’’

“Đương nhiên là em không đi rồi!’’

“Không đi cũng đừng khóc nữa.’’

“Vâng!’’

Tiếng bước chân vang lên, càng lúc càng gần.

Thiệu Càn Càn đang đứng nghe ở góc tường hơi hoảng hốt, vội vàng giả vờ như bản thân mình chỉ đi ngang qua, nhấc chân đi về phía trước.

Nhưng cô không thể nào ngờ được người đàn ông vẫn đang nói chuyện lúc nãy lại đi nhanh đến thế, cô vừa đi một bước, người nọ đã đâm vào người cô. Cả hai người đều đang đứng ở góc đối diện nhau, không ai ngờ được vừa rẽ vào khúc quanh sẽ chạm mặt người khác, vì thế ly trước trái cây trên tay Thiệu Càn Càn theo cú va chạm giữa hai người lập tức đổ ra ngoài.

Đổ xuống trên người người nọ.

“……”

“…………”

Thiệu Càn Càn rêи ɾỉ trong lòng một tiếng, vội vàng ngẩng đầu xin lỗi người ta: “Xin lỗi, xin lỗi, là tôi đi quá nhanh, không chú ý đến người xung quanh.’’

Đối phương rũ mắt nhìn cô, không tỏ bất cứ thái độ gì, chỉ khẽ nhíu mày.

“Chuyện này, để tôi đi lấy giấy lau cho anh, anh chờ một chút.’’

Trời ạ… Hoá ra là Diệp Đĩnh của DSG, đâm vào ai không đâm, lại đâm vào vị Diêm Vương mặt lạnh này, mặc dù ngoài hình không tồi, nhưng theo như trên mạng nói thì tính tính của anh ta cũng không được tốt cho lắm.

“Không cần.” Đối phương lạnh lùng nói, “Cô là Thiệu Càn Càn.”

Một câu khẳng định, không phải là câu nghi vấn.

Thiệu Càn Càn hơi ngạc nhiên nhìn anh ta: “Anh quen tôi sao?’’

“Cô rất giỏi.’’

“……”

Vị Diêm Vương mặt lạnh đột nhiên nói ra một câu khen ngợi như vậy, Thiệu Càn Càn xấu hổ cười một tiếng: “Không phải, không phải… Anh mới giỏi.’’

“Cô có hứng thú với DSG không?’’

“Hả?’’

“Nếu có hứng thú, hãy gọi cho tôi.’’Trong lúc nói chuyện, Diệp Đĩnh hoàn toàn không để lộ bất cứ cảm xúc nào, cũng không vòng vo, có vẻ anh là một người vô vùng thẳng thắn.

Ngay khi Thiệu Càn Càn vẫn chưa thể phản ứng lại thì hắn đã lấy di động từ trong túi ra, ấn số điện thoại của mình lên đó.

“Đây là số điện thoại của tôi, lưu lại đi.’’

“…. Được.’’

Sau khi nhanh chóng trao đổi số điện thoại xong, Diệp Đĩnh lập tức nhấc chân rời đi, Tiểu Luỹ đi ở phía sau cũng yên lặng đi theo. Thiệu Càn Càn không nhịn được quay đầu nhìn lại, đúng lúc Tiểu Luỹ cũng quay đầu nhìn cô. Sau đó cô nhìn thấy cậu nhóc kia mỉm cười giơ ngón tay cái ra với mình.

Cô nhớ rõ, trước đó không lâu hắn vẫn còn đang khóc nức nở cơ mà.

Nàng nhớ rõ, không lâu phía trước hắn là ở khóc đi.

Thiệu Càn Càn khẽ bật cười, hai người này thật đúng là kỳ lạ…

Nhưng mà, những lời vừa nãy của Diệp Đĩnh thực ra đã chạm đến tâm khảm cô, muốn chơi được bộ môn thể thao điện tử này thì tuyệt đối không thể để ý đến đánh giá của người bên ngoài. Đúng vậy, trong thời đại toàn dân đều sử dụng internet này, những bình luận trái chiều trên mạng thực sự quá nhiều, chuyện “Khai Qua” lần trước của cô chính là một ví dụ điển hình.

“Em đang nhìn gì vậy?’’

Một giọng nói đột nhiên vang lên Thiệu Càn Càn phải quay đầu nhìn lại, vì thế cô nhìn thấy Lâm Gia Thố đang lững thững đi trên một hành lang khác về phía này.

“Hai thành viên của DSG.’’ Thiệu Càn Càn đi về phía anh, “Anh xong việc rồi à?’’

“Xong rồi.’’ Lâm Gia Thố nhìn theo bóng dáng đang dần khuất xa của hai người kia, “Có chuyện gì vậy?’’

“Không có gì… Chỉ là đội trưởng DSG, cái người tên Diệp Đĩnh đó, chắc anh cũng biết, anh ta cho em số điện thoại, em…’’

“Cái gì?’’ Lâm Gia Thố lập tức cao giọng, “Có phải đầu óc của tên tiểu tử thối này có vấn đề rồi không, dám trao đổi số điện thoại với em?’’

“Này, anh đang nghĩ gì vậy?’’ Thiệu Càn Càn nhéo cằm anh một cái, “Người ta đang nói với em là nếu em muốn tham gia vào DSG thì liên lạc với anh ta.’’

Lâm Gia Thố để mặc cô tuỳ ý nhéo anh giống như một người lớn: “Vậy sao?’’

“Nếu không thì còn thế nào nữa?’’ Thiệu Càn Càn trừng mắt nhìn anh một cái, “À, em biết rồi, có phải anh thấy người ta đẹp trai cho nên nghe nói hắn muốn trao đổi số điện thoại thì hiểu nhầm không?’’

“Đẹp trai? Ai thấy cậu ta đẹp trai.’’

Thiệu Càn Càn trừng anh một cái, mặc kệ tâm lý “Tôi là người đẹp trai nhất thế giới, còn những người khác đều xấu” của người đàn ông, xoay người đi về phía phòng nghỉ ngơi của anh.

“Này, em đi đâu vậy?’’

“Nghỉ ngơi ạ, đại giáo thảo của tôi ơi.’’

Sau khi làm chút chuyện không đứng đắn với Lâm Gia Thố trong phòng nghỉ, trận thi đấu thứ tư cũng sắp bắt đầu, hai người cùng đến khán phòng xem thi đấu.

Team DSG đã chơi rất tốt trong trận đấu thứ tư và thứ năm, Diệp Đĩnh càng phát huy tinh thần của một tay chơi siêu đẳng, đủ để trở thành MVP của cả trận đấu.

Cuối cùng, không phụ sự mong đợi của tất cả mọi người, DSG thành công giành được vị trí nhất bảng vòng chung kết.

Mặc dù nhìn thấy người khác giành được vị trí nhất bảng, nhưng Thiệu Càn Càn lại cảm thấy trái tim mình cũng như chìm đắm trong trong cảm giác chiến thắng và cảm xúc mãnh liệt, kích động không thôi.

Cô nhìn những người hâm mộ đang cỗ vụ cho chiến thắng của team mình yêu thích, nhìn các tuyển thủ tươi cười trên sân khấu, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng hâm mộ.

Nỗ lực hết sức vì đam mê của mình, sau đó mang theo sự cố gắng ấy đi chính chiến vì những người thích mình, cảm giác này… Thực sự vô cùng hạnh phúc.

Trong khoảnh khắc này, trong lòng Thiệu Càn Càn trào dâng vô vàn cảm xúc mênh mông, có lẽ, thứ cô muốn vẫn luôn là cảm xúc hạnh phúc này.

**

Sau giờ học ngày hôm sau, Thiệu Càn Càn nhận được điện thoại của Thời Khê.

“Tan học chưa Càn Càn?’’

Thiệu Càn Càn đang thu dọn sách vở và định rời khỏi phòng học: “Vừa tan học, có chuyện gì vậy?’’

“Vậy thì tốt rồi, tôi trùng hợp đi ngang quan trường học của các cô, cho nên đã đến rồi, không biết cô có thể cùng tôi ăn một bữa cơm được không?’’

“À… Được, không thành vấn đề.’’

Hơn mười phút sau, hai người gặp nhau dưới khu giảng đường. Thiệu Càn Càn muốn mời cô ấy ra ngoài ăn cơm, nhưng Thời Khê lại nói muốn nếm thử hương vị đồ ăn ở trường học các cô như thế nào, vì thế hai người trực tiếp đi đến căng tin của trường.

“Chà, từ lâu đã nghe nói thức ăn ở căng tin trường đại học S rất ngon, không ngờ được nó thực sự rất tuyệt.’’ Thời Khê ăn hai miếng thức ăn, vẻ mặt tán thành nói.

Thiệu Càn Càn: “Vậy sao, về chuyện thức ăn này, quả thực trường chúng tôi rất nổi tiếng.’’

“Ha ha sớm biết thế này tôi đã không ra nước ngoài mà học trong nước rồi, nếu như thế thì tôi cũng sẽ thi vào trường này giống như Gia Thố, sau đó còn có thể trở thành bạn học của cô, cái tên Lâm Gia Thố kia, gặp được cô đúng là vô cùng may mắn, hơn nữa lúc ở bên cạnh cô, cậu ấy thực sự khác so với trước kia rất nhiều.”

Nghe vậy, Thiệu Càn Càn ngẩng đầu nhìn cô một cái: “Trước kia hai người rất thân thiết đúng không?’’

“Ừ, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, lúc học cấp ba vẫn chung một lớp, trước kia cậu ấy được nhiều cô gái theo đuổi lắm, nhưng cậu ấy còn không thèm liếc nhìn đám người kia một cái.’’

“Vậy sao?’’

“Đúng thế, cho nên tôi mới nói cậu ấy đối xử với cô rất khác biệt.’’

Thiệu Càn Càn cười cười: “Nhưng chẳng phải anh ấy cũng đối xử tất tốt với các cô sao?’’

“Thực ra lúc còn nhỏ cậu ấy không thích tôi đâu, nhưng bởi vì hai nhà chúng tôi đi lại quá thường xuyên, ông nội của tôi và ông nội của cậu ấy lại là chiến hữu, dưới áp lực của các vị trưởng bối tạo ra, cậu ấy mới quan tâm đến tôi hơn một chỗ, dù sao đi nữa thì các bậc trưởng bối trong nhà cũng mong muốn tôi và cậu ấy ở bên nhau.’’

Thiệu Càn Càn ngạc nhiên ngước mắt nhìn lên.

“Ha ha ha, nhưng mà cô yên tâm, những chuyện đó chỉ là suy nghĩ của người lớn mà thôi, cậu ấy chẳng có ý gì với tôi cả đâu.’’ Thời Khê thản nhiên mỉm cười, sau đó nói, “Không nói đến chuyện này nữa, thực ra lần này tôi đến đây là muốn nói với cô về chuyện hợp tác giữa chúng ta, Càn Càn, tôi thực sự cực kỳ cực kỳ hi vọng cô có thể gia nhập vào LK của tôi, tôi biết người của DSG cũng đến tìm cô, nhưng….’’

“Sao cô lại biết?’’

“Gia Thố nói mà, cậu ấy nói DSG muốn chiêu mộ cô về, bảo tôi phải tỏ ra ân cần và chân thành trước mặt cô nhiều hơn một chút, nếu không, chúng tôi chắc chắn sẽ không có được một viên đại tướng như cô.’’

Lúc Thời Khê nói những lời này vô cùng chân thành, hơn nữa cũng thực sự muốn mời cô về với đội của mình.

Được người khác đánh giá cao như thế, hơn người còn là bà chủ của LK, chắc hẳn cô phải cảm thấy vui vẻ mới đúng. Nhưng không hiểu tại sao, cô lại không cảm thấy phấn khích như trong tưởng tượng của mình.

Là vì người trước mặt này sao?

Một cô gái có khả năng thích Lâm Gia Thố, hơn nữa còn được trưởng bối hai nhà tán thành hợp tác.

Một cô gái biết rõ quá khứ của lâm Gia Thố, là thanh mai trúc mã của anh.

Bởi vì quan hệ giữa hai người bọn họ thực sự rất tốt, cho nên Lâm Gia Thố còn nói cho cô ấy biết chuyện người của DSG tìm đến cô, hy vọng cô tham gia vào đội của cô ấy.

Rõ ràng biết rõ không nên ích kỷ như thế, nhưng lúc này, cô đột nhiên cảm thấy muốn phản nghịch một lần.