Trả Lại Băng Gạc Cho Tôi

Chương 36: Ống ngắm Holo

Sau khi Kha Tiểu Duy đi ra ngoài thì Thiệu Càn Càn cũng bò dậy khỏi giường, cô chậm rãi đánh răng rửa mặt rồi tuỳ tiện cắn mấy miếng bánh quy mà Kha Tiểu Duy để trên bàn.

Ring------

Di động vang lên, Thiệu Càn Càn nhìn thoáng qua thì phát hiện là Thiệu Khôn gọi tới, cô nghĩ, nhất định là nó mang hành lý của cô tới rồi, vì thế sau khi bắt máy liền hỏi: “Tới chỗ nào rồi?”

Thiệu Khôn: “Tới dưới lầu ký túc xá của chị rồi.”

Thiệu Càn Càn lại thảy một miếng bánh quy vào miệng: “Đã tới dưới lầu rồi à? Tốc độ của em nhanh đấy, đi qua phòng ngủ của mình chưa?”

“Đi rồi, ây, chị, chị cũng không xem bây giờ là mấy giờ rồi, còn nói em nhanh?”

Thiệu Càn Càn nhìn thoáng qua đồng hồ: “Không phải là mới 11 giờ sao?”

Thiệu Khôn bất đắc dĩ nói: “Không phải 11 giờ…...mặt trời chiếu tới mông rồi còn chưa bò ra khỏi giường.”

“Được rồi, được rồi, được rồi, hiện tại chị bò ra còn không được sao.” Thiệu Càn Càn vừa nói vừa xỏ chân vào đôi dép lào rồi đi ra ngoài: “Ở dưới lầu chờ chị đi, chị xuống đây.”

Thiệu Càn Càn cúp điện thoại xong liền trực tiếp xuống lầu.

Bởi vì tầng 2 và tầng 3 có sinh viên năm nhất chuyển vào cho nên lúc này người đến người đi rất đông. Lúc Thiệu Càn Càn vừa ngáp vừa đi ra khỏi hàng hiên thì liền thấy được Thiệu Khôn đứng ở cửa ký túc xá, bên chân cậu có đặt hai valy hành lý, còn cậu đang nghiêng đầu nói chuyện với người ở bên cạnh.

Quả nhiên là bông hoa giao tiếp của nhà bọn họ, mới tới đã có người nói chuyện cùng.

Thiệu Càn Càn híp híp mắt rồi bước ra thêm mấy bước, lúc này tầm mắt của cô đã không bị lan can cản trở, rốt cuộc có thể nhìn thấy mặt người đang nói chuyện với Thiệu Khôn.

Bước chân của Thiệu Càn Càn chợt dừng lại, có chút kinh ngạc.

Lâm Gia Thố? Sao lại là Lâm Gia Thố.

Đã sắp hai tháng không gặp nhưng chỉ cần ánh mắt đầu tiên thôi là Thiệu Càn Càn liền nhớ lại lúc nghỉ hè anh tới nhà cô. Hơn nữa khi vừa nhớ tới thì cô có thể nhớ lại rõ ràng cảm giác lúc anh tới gần cô, tim cô đập nhanh tới mức như sắp nhảy ra khỏi họng, Thiệu Càn Càn thật là có chút sợ.

Bước chân của Thiệu Càn Càn chậm lại, lúc cô vừa định lén chạy đi thì Thiệu Khôn đã phát hiện cô: “Chị! Chị, ở bên này!”

Nữ sinh đi ngang qua nghe tiếng liền nhìn về phía Thiệu Khôn cùng Lâm Gia Thố, sau đó lại nhìn theo ánh mắt của bọn họ mà quay đầu xem cô. Thiệu Càn Càn ra hiệu im lặng, sau đó đành phải nhanh chân bước tới bên cạnh cậu.

“Sao hai người lại đi chung với nhau?” Thiệu Càn Càn không có mặt mũi nhìn Lâm Gia Thố, đành phải giả vờ bình tĩnh nhìn Thiệu Khôn.

Lâm Gia Thố lại thật cẩn thận mà đánh giá cô từ trên xuống dưới vài lần, người trước mặt đang mặc quần đùi áo thun, dưới chân còn đi một đôi dép lào màu xanh-hồng.

Lúc nhìn thấy đôi dép lào, suy nghĩ đầu tiên của Lâm Gia Thố chính là, người này thật tuỳ tiện. Suy nghĩ thứ hai chính là, sao chân của cô có thể nhỏ như vậy được, chắc là còn chưa lớn bằng bàn tay của anh đi. Nhưng mà thật phấn điêu ngọc mai(*) …...đúng là có chút đáng yêu.

“Vì sao em không thể đi chung với anh ấy, lại nói nếu không có anh Gia Thố thì một mình em làm sao vác được ba cái valy.” Giọng nói của Thiệu Khôn kéo lại suy nghĩ của Lâm Gia Thố, ánh mắt của hắn lướt qua gương mặt của Thiệu Càn Càn, hơi có lệ mà tiếp lời: “Ừ, hành lý của cậu nhiều thật.”

“Chị……” Thiệu Càn Càn trừng mắt nhìn Thiệu Khôn một cái: “Em trực tiếp gọi điện thoại cho chị là được rồi, chị tới cổng trường đón em.”

Thiệu Khôn: “Không cần mà, lúc em vừa đi vào đã nhìn thấy anh Gia Thố rồi, anh ấy ở cửa đón người mới.”

Thiệu Càn Càn như ngoài ý muốn mà nhìn Lâm Gia Thố: “Cậu tới đón người mới?”

Lâm Gia Thố: “Ừ.”

“Không nghĩ tới.” Thiệu Càn Càn nhịn không được mà lẩm bẩm một câu: “Phó hội trưởng mà cũng có thể gần gũi với nhân dân như vậy.”

Lâm Gia Thố cong cong môi: “Đúng vậy, sáng sớm đang tiếp đón mấy người thì vừa lúc thấy được em trai cậu, cho nên thuận tiện dẫn lại đây luôn.”

Nói rồi Lâm Gia Thố kéo mấy valy hành lý qua: “Phòng ngủ tầng mấy, tôi giúp cậu mang lên.”

Thiệu Càn Càn hoảng sợ: “A? Không cần, không cần đâu, tôi lại không phải đàn em, tôi tự làm được.”

“Ăn cơm nhiều hơn hai năm nên có siêu sức mạnh?” Lâm Gia Thố rũ mắt liếc nhìn cô một cái: “Không biết cơm trong trường chúng ta còn có công hiệu này nữa.”

Thiệu Càn Càn: “......”

Anh nói rồi ném cho Thiệu Khôn một cái valy: “Xách đi lên.”

“Được anh!”

Hôm nay là ngày năm nhất khai giảng, bởi vì có phụ huynh tới tới lui lui cho nên hôm nay quản lý ký túc cũng cho phép nam sinh đi vào phòng ngủ.

Những nam sinh khác ra vào đúng thật là không có vấn đề gì, chỉ là Lâm Gia Thố…...người này đi tới chỗ nào cũng có thể hấp dẫn ánh mắt của người khác, càng khỏi nói chỗ này là ký túc xá nữ.

Thiệu Càn Càn ở tầng 4, tầng này đều là các bạn học chung ngành với cô, cho nên không có người nào là không biết Lâm Gia Thố. Kể từ lúc anh đi vào hàng hiên là đã có không ít nữ sinh tới tới lui lui chào hỏi anh, sau khi chào hỏi xong còn ý vị sâu xa mà nhìn Càn Càn vài lần.

Thật vất vả đi tới cửa phòng ký túc, Thiệu Càn Càn vội móc ra chìa khóa mở cửa. Nhưng mà không khéo là cửa phòng đối diện cũng đúng lúc này mở ra.

Sau khi đẩy cửa ra thì Thiệu Càn Càn liền quay lại ra hiệu cho hai người kia đẩy valy vào phòng, tự nhiên, cô cũng nhìn thấy được Lôi Nhân Nhân cùng với mấy bạn học của cô ta đang đứng ở cửa phòng đối diện nhìn ba người bọn họ.

Thiệu Càn Càn hơi sửng sốt, sau đó mới chợt nhớ tới yêu hận tình thù giữa hai người này.

Một loại cảm giác xấu hổ ập vào mặt, Thiệu Càn Càn cũng không biết vì sao lại có cảm giác quỷ dị như vậy, chỉ là theo bản năng mà cảm thấy cô nên nhanh chóng tiễn Lâm Gia Thố đi cho thỏa đáng.

“Cảm ơn nhé, đặt ở đây là được rồi.”

Lâm Gia Thố chỉ à một tiếng, nhưng người lại không thèm nhích một ly.

“Cái đó……” Thiệu Càn Càn vừa định nhắc anh có thể đi rồi thì đột nhiên nghe một người nữ sinh bên cạnh Lôi Nhân Nhân hỏi: “Lâm Gia Thố, sao cậu lại ở đây?”

Lôi Nhân Nhân mím môi một chút, kéo tay của người bạn cùng phòng vừa nói, nhưng người bạn kia hiển nhiên là không chịu nghe cô ta, tiếp tục móc mỉa hỏi: “Cậu đang xách hành lý giúp Càn Càn sao? Wow, Càn Càn vậy mà lại có loại đãi ngộ đặc biệt này nha.”

Nói thì ý là hâm mộ nhưng trong mắt lại hiện rõ sự bất mãn. Tuy là trên phương diện này Thiệu Càn Càn rất mù mờ, nhưng cô cũng hiểu là người này nhất định là đang bất bình thay Lôi Nhân Nhân.

Cô cũng không muốn tham gia vào mối quan hệ rắc rối này, vì thế liền xua tay giải thích: “Cũng không phải, cậu ta chỉ là----”

“Ừ, thì thế nào.” Lâm Gia Thố đột nhiên lên tiếng, cắt ngang lời cô.

Thiệu Càn Càn thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm cho bị sặc: “......”

Sắc mặt của mấy nữ sinh đối diện, đặc biệt là Lôi Nhân Nhân đều trở nên không tốt: “Cậu, lời này của cậu ý là, ha ha, chẳng lẽ cậu với Càn Càn……”

Nữ sinh kia còn chưa dứt lời nhưng mọi người đều hiểu.

Ánh mắt của Lâm Gia Thố bình tĩnh, nghe vậy chỉ cười nhạt một cái, giây tiếp theo anh đột nhiên ôm lấy bả vai của Thiệu Càn Càn, trong khi cô còn đang ngơ ngác đứng bên cạnh: “Đi thôi, đi ăn cơm.”

Nói rồi, cũng mặc kệ vẻ mặt của người khác, vừa ôm lấy Thiệu Càn Càn, vừa kéo Thiệu Khôn, nói: “Đóng cửa.”

“Dạ!” Thiệu Khôn lập tức đưa một tay ra đóng cửa phòng ngủ lại.

Đang mùa hè nên cô chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay hơi mỏng thôi, tay của Lâm Gia Thố lại vịn trên vai cô, nhiệt độ ấm áp xuyên qua một tầng vải dệt mỏng, nhẹ nhàng truyền qua cô, cảm giác kia, không thể miêu tả bằng lời

Mỗi một tay Lâm Gia Thố kéo một người, dẫn hai chị em đi về phía trước, nhưng so với Thiệu Khôn đang hi hi ha ha thì biểu tình của Thiệu Càn Càn có vẻ càng xuất sắc hơn. Đi được một nửa thì cô lập tức đẩy tay anh ra, bình tĩnh ngước mắt nhìn anh: “Cậu, cậu làm gì vậy?”

Lâm Gia Thố cong môi, lại để tay lên: “Đi ăn cơm, lần đầu tiên Thiệu Khôn tới, tôi mời.”

Thiệu Càn Càn lại kéo cánh tay kia của anh xuống: “Không phải, cậu đừng có như vậy, người khác thấy sẽ hiểu lầm……”

Nói còn chưa dứt lời, Lâm Gia Thố đã đặt tay lên một lần nữa, hơn nữa còn không để cô chống cự mà kéo cô xuống lầu: “Giúp tớ đi bạn Thiệu, tôi muốn để cho Lôi Nhân Nhân hiểu lầm một chút, nếu không thì thường thường tôi còn phải nhận tin nhắn của cô ta nữa.”

Thiệu Càn Càn chớp chớp mắt to: “A? Hai người còn chưa chia tay à?”

Lâm Gia Thố: “......Gì mà còn chưa chia tay? Đã quen bao giờ đâu mà chia tay.”

Thiệu Càn Càn bị anh ôm lấy, bị động dính vào anh mà đi đường, cô miễn cưỡng giả vờ bình tĩnh, tinh thần lại có chút hoảng hốt: “Tôi còn nghĩ là lần đó sau khi tỏ tình thất bại thì hai người đã chia tay rồi, hoá ra cậu ta còn gửi tin nhắn cho cậu.”

Thiệu Khôn ở một bên xua tay: “Này có là gì đâu chị, tình cảm làm sao có thể dễ dàng cắt đứt như vậy, lúc trước những cô gái kia đưa thư tình cho em, sau khi bị từ chối rồi vẫn không ngừng tặng quà cho em mà.”

Thiệu Càn Càn dừng một chút, ghét bỏ mà liếc mắt nhìn Thiệu Càn Càn: “Em dừng được rồi đó, ba xạo cái gì chứ.”

Thiệu Khôn: “Không hề ba xạo nha, bao nhiêu người theo đuổi em đấy, chị có biết không!”

“A vậy đúng là ánh mắt của mấy người đó thật chẳng ra gì.”

Thiệu Khôn tức tới muốn duỗi tay đi nắm tóc cô nhưng lại bị Lâm Gia Thố chặn lại ở giữa, cậu còn chưa từ bỏ ý định mà nói: “Thích em là ánh mắt không tốt à, vậy thích chị thì chính là bị mù!”

Lâm Gia Thố: “???”

Thiệu Càn Càn cười lạnh một tiếng: “Mù thì mù, chị mày thích người mù đấy, làm sao!”

Lâm Gia Thố: “.........”

Hai người cứ ồn ào như vậy đi tới nhà ăn, Lâm Gia Thố đứng ở giữa, không biết vì cái gì mà không quá muốn nói chuyện.

Sau khi ba người đi tới nhà ăn, Lâm Gia Thố liền bảo hai chị em đang cãi nhau ngồi xuống ghế trước, còn mình thì đi mua cơm giúp bọn họ.

“Nhà ăn số 3 là chỗ ăn ngon nhất trong cả trường, về sau em có thể tới chỗ này.” Lâm Gia Thố nói tiếp: “Nhưng mà nếu ăn ở trong trường không quen, muốn đi ra ngoài ăn thì cứ gọi anh.”

Thiệu Khôn: “Dạ, dạ, dạ.”

Thiệu Càn Càn: “Không phải, cậu không cần đối xử tốt với nó như vậy đâu, thật ngại quá.”

Thiệu Khôn liếc mắt nhìn cô một cái: “Nhìn đi, chị có hâm mộ không? Hâm mộ thì chị cũng không có phần đâu.”

Thiệu Càn Càn nghẹn họng, thiếu chút nữa muốn trợn trắng mắt.

Lâm Gia Thố cười cười, gắp một miếng thịt kho tàu: “Không có gì, dù sao cũng quen thân mà.”

“Đúng vậy, đúng vậy.”

Thiệu Càn Càn nghi ngờ nhìn hai người một cái, từ khi nào mà hai người này…...thân nhau như vậy?

Thiệu Càn Càn không nói gì nữa mà bắt đầu ăn cơm, đúng lúc này, di động của cô vang lên, Thiệu Càn Càn đưa mắt nhìn qua thì có chút ngoài ý muốn, là Quỷ Ca gọi cho cô.

“Alo, Quỷ Ca?”

Tay cầm đũa của Lâm Gia Thố chợt dừng lại, anh ngước mắt lên nhìn cô.

Thiệu Càn Càn nhận điện thoại nên đã bỏ xuống chiếc đũa trong tay, rũ mắt nghe người bên kia điện thoại nói chuyện: “Ừ? Trên mạng à? Tớ không thấy, tớ vừa dậy không bao lâu, cái gì? Hack game? Ai thế…...tớ?!”

(*) Phấn điêu ngọc mài: đùng dể miêu tả gì đó