Trả Lại Băng Gạc Cho Tôi

Chương 33: Chảo

Lâm Gia Thố trực tiếp lái xe đến nhà của Trương Thiên Lâm, lúc Trương Thiên Lâm ra mở cửa thì có chút ngoài ý muốn: “A? Không phải hôm nay cậu bảo về nhà sao? Sao lại tới rồi.”

“Muốn chơi trò chơi thôi.” Lâm Gia Thố ngồi xuống trước máy tính: “Câu ăn cơm chưa?”

“Chưa nữa, vừa mới livestream xong, đang nghỉ ngơi chút.”

“Ồ, vậy lúc cậu gọi cơm hộp thì gọi cho tôi luôn đi, tôi vào game đã.”

“Gấp vậy làm gì thế?” Trương Thiên Lâm đứng bên cạnh anh, vì thế cũng nhìn thấy anh lấy ra di động gửi tin nhắn cho Thiệu Càn Càn: “À, là Càn Càn muốn chơi à, khó trách người nào đó gấp như vậy.”

Lâm Gia Thố không để ý tới anh ta, tự bấm mở trò chơi.

“Ây, Gia Thố, cậu biết video mà cậu với Càn Càn chơi game đang nổi ở trên Weibo không?”

Lâm Gia Thố tùy ý trả lời: “Xem rồi.”

“Vậy sao? Vậy cậu cũng biết chuyện mình bị bạn trên mạng gọi là Puppy luôn rồi đúng không?”

Lâm Gia Thố cứng lại, ngước mắt lên, như khó có thể tin mà hỏi: “Chó?”

“Hứ! Nhìn trọng điểm.” Trương Thiên Lâm ghét bỏ nói lại: “Là chó con!”

“Vậy không phải cũng là chó?”

“Khác nhau rất nhiều! Chó cũng chia thành chó ngu, chó săn, puppy, cậu ấy, là bị chia thành loại puppy đang nổi hiện giờ, chuyện này rất vui vẻ đấy!”

Lâm Gia Thố híp híp mắt, vẫn tỏ vẻ logic này khó có thể hiểu được như cũ.

Trương Thiên Lâm lắc đầu: “Cậu xem nhiều tin tức xíu được không? Bộ dáng quê mùa chưa kìa, cái này cũng không hiểu, bạn trên mạng có ý bảo cậu chính là puppy bên cạnh Thiệu Càn Càn, gâu gâu gâu, tuổi nhỏ hơn cậu ấy, vừa chiều chuộng vừa dính người.”

Lâm Gia Thố: “Tôi? Tôi lớn hơn cô ấy mà, lớn hơn hẳn mấy tháng.”

“A, nhưng trên mạng cậu chính là em họ của người ta, em họ kiểu mấy bé thiếu niên mười mấy tuổi ấy.”

Lâm Gia Thố: “Hứ, nhàm chán!”

Trương Thiên Lâm cười hí hí: “Được rồi, nói chuyện nghiêm túc, mấy ngày hôm trước giám đốc bên IR có hỏi thăm tôi về Thiệu Càn Càn, ông ta muốn kéo cô ấy vào chiến đội.”

“Cái gì?” Lâm Gia Thố còn chưa kịp mời Thiệu Càn Càn đã trực tiếp quay lại hỏi: “Cô ấy, tham gia chiến đội?”

“Ừ, thực lực của Càn Càn rõ như ban ngày thế.” Trương Thiên Lâm nói: “Nhưng mà một cô gái tham gia chiến đội cũng rất là vất vả, dù sao trong giới này cũng chưa từng có tuyển thủ nào là nữ, không biết đến lúc đó nên làm sao……”

“Khó trách.”

“Khó trách cái gì?”

Lâm Gia Thố không nói chuyện, chỉ là nhớ tới đêm qua Thiệu Khôn nói với anh, lúc gia đình bọn họ ăn cơm chiều, chị gái cậu ta có cãi nhau với giáo sư Thiệu, còn nhắc tới chuyện đội thi đấu.

Hoá ra là bởi vì chuyện này sao?

Nhưng mà anh biết tính tình của chú Thiệu Quang Ngữ, người tinh anh, đọc đủ thứ thi sách như ông ấy làm sao có thể để cho Thiệu Càn Càn lấy việc chơi trò chơi làm nghề kiếm sống.

Chắc là vì online hơn nửa ngày mà Lâm Gia Thố vẫn chưa mời mình nên Thiệu Càn Càn chờ sau khi anh vào YY rồi liền xông tới mắng: “Cậu làm cái gì vậy? Rõ ràng là online hơn nửa ngày mà không phản ứng gì, em họ, tính chậm rì rì này của cậu không được đâu, vậy thì trên học tập sẽ chậm hơn người ta một bước đó.”

Lâm Gia Thố: “Mỗi ngày đều nói chuyện học hành, học có quan trọng như vậy sao?”

“Chuyện học đương nhiên là quan trọng rồi, tri thức thay đổi vận mệnh mà.”

“Ồ, vậy như Quỷ Ca là được rồi, có vẻ như chơi game giỏi thôi là được rồi, cũng không cần đọc sách.”

Đầu bên kia điện thoại trầm lặng.

Lâm Gia Thố cũng đợi cô mở miệng, thật ra vừa nãy là hắn cố ý nói như thế, anh là muốn bẻ lời nói của cô, muốn biết cô nghĩ như thế nào, có phải là thật sự muốn tham gia chiến đội hay không.

Nhưng bên kia lại không trả lời anh, chỉ nói câu: “Vào game đi” rồi không nói gì nữa.

Sau khi trò chơi bắt đầu, Thiệu Càn Càn vẫn ồn ào, hò hét như cũ, lại còn nói chuyện trao đổi với người xem trong khu bình luận.

“Cảm ơn quà của bạn Tiểu Trà, cảm ơn quà của anh Dương…...A? Hôm nay vì sao lại không có Quỷ Ca à? Không có gì đâu, không phải là có em họ à, em họ hiện tại là đồ đệ mình, rất lợi hại đó.”

“Puppy? Wow, nghe mọi người nói như vậy tớ mới cảm thấy đúng là có chút giống, Quỷ Ca? Quỷ Ca ngu ngốc kia có gì để nói.”

“Vãi l*иg, mấy người có độc à? Có cảm giá cp gì chứ? Tôi với em họ? Mấy người như vậy là không được đâu! Không được, không được, không được, mấy người đây là đang độc hại đoá hoa của tổ quốc, suỵt, câm miệng!”

Một ván mới bắt đầu, Thiệu Càn Càn vừa nhảy dù vừa khiển trách các fan tạo cp giữa cô và em họ trong khu bình luận.

“Mấy người biết đây là gì không? Đây là xằng bậy, em họ mới bao nhiêu tuổi, tuy rằng tôi rất đẹp, ha ha ha, nhưng mà mấy người cảm thấy em họ có thể coi trọng người ở độ tuổi của tôi sao?”

Thiệu Càn Càn thuần tuý là đang nói giỡn với các fan, không nghĩ tới cô vừa mới nói câu này xong thì bên kia tai nghe truyền tới một giọng nói quen thuộc lại ngây ngô.

“Vì sao lại không thể?”

Thiệu Càn Càn: “Hả?”

Em họ: “Tôi coi trọng chị, lạ lắm à?”

“.........”

Một mảnh im lặng.

Đột nhiên màn hình bị bình luận điên cuồng lướt qua, phủ kín màn hình như “một mảnh tuyết trắng.”

[Vãi vãi vãi vãi?]

[Đang livestream! Em họ tỏ tình trên livestream!]

[Mẹ, tôi vừa nghe được cái gì kia?]

[Ở bên nhau, ở bên nhau, ở bên nhau]

[Có thể, có thể, có thể! Hoàn toàn có thể nha em họ]

……

Thiệu Càn Càn hạ cánh xuống đất, bị kinh hãi tới nỗi đứng tại chỗ quên nhúc nhích.

“Em, em họ, cậu không thể nói bậy đâu, tôi……”

“Tôi có nói bậy sao? Tôi không nói bậy.” Lâm Gia Thố nhìn màn hình, nhìn như nói mê sảng nhưng là nếu có người ở bên cạnh hắn thì sẽ phát hiện trong ánh mắt của Lâm Gia Thố có một tia kinh hoảng cùng với khẩn trương, bởi vì hắn cũng không biết vì sao mình lại đột nhiên nói ra loại lời nói này, chỉ biết vừa nghe thấy cô nói tới vấn đề “Có thể coi trọng” thì hắn sẽ phản bác theo bản năng.

Nhưng nói ra rồi mới phát hiện, lời này không thu lại được.

Nếu bên Lâm Gia Thố là kinh hoảng thì Thiệu Càn Càn chính là hoảng sợ.

Thiệu Càn Càn: “A? Hả?!”

Lâm Gia Thố mím môi, nghĩ, nói rồi thì kệ đi, dù sao…...một ngày nào đó anh cũng sẽ nói, coi như là diễn tập?

Nghĩ vậy, Lâm Gia Thố không còn căng thẳng như lúc nãy, anh hắng giọng rồi nói: “Còn có, ai nói cho chị là tôi nhỏ hơn chị rất nhiều tuổi?”

“......”

“Yên tâm, tôi không nhỏ hơn đâu, có thể thích.”

“......”

Thiệu Càn Càn ngơ ngác nhìn máy tính, vẻ mặt “thằng nhóc này đang đùa cái gì vậy.”

“Này, đừng ngây ra đó.” Lâm Gia Thố chạy ngang qua bên cạnh cô: “Đi loot súng đi.”

“A…...Ừ.” Lâm Gia Thố phản ứng lại, vẻ mặt dại ra mà chạy theo anh.

Trong lúc bọn họ chạy về phía trước thì phát hiện đối diện có một đối thủ mới hạ xuống đất không lâu, đang cầm cái chảo thì nhìn thấy bọn họ.

Thiệu Càn Càn còn đắm chìm trong lời nói hươu nói vượn ban nãy của em họ, vì thế cô xấu hổ nói: “Cái đó, để tôi cản người ta, cậu đi vào tìm đồ đi.”

Nói rồi Thiệu Càn Càn chạy tới bên cạnh người nọ, chuẩn bị dùng nắm đấm kết hợp với tư thế nhảy lên để đánh người anh giai cầm chảo này.

Không nghĩ tới, Lâm Gia Thố vậy mà cũng chạy tới.

Thiệu Càn Càn sửng sốt một chút: “Này, cậu làm cái gì vậy, đi tìm súng đi.”

Lâm Gia Thố: “Muốn cản thì cũng nên là tôi tới cản, chị đi vào tìm súng đi!”

“Lúc này cậu còn khách sáo với tôi?”

“Không thì chẳng lẽ tôi để một người con gái tới cản người giúp tôi? Đừng vô nghĩa nữa, chị chạy nhanh đi.”

“Cậu……”

Thiệu Càn Càn lại lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, cái quỷ gì vậy! Sao em họ lại nói ra câu “man” như vậy chứ! Quá kỳ lạ rồi!

Tuy rằng hoảng sợ nhưng Thiệu Càn Càn vẫn quay đầu chạy vào nhà kiếm súng. Bởi vì nếu hai người lại đẩy qua đẩy lại tiếp thì đợi đồng đội của người anh giai này tới, đến lúc đó cả hai người đều phải chết.

Nhưng Thiệu Càn Càn vừa mới định vào phòng thì đã nhìn thấy có người cầm súng chạy ra, cô hoảng sợ, vội vàng chạy đi trốn. Nhưng trốn trái trốn phải thế nào đi nữa thì người ta cũng cầm súng, chưa tới một lát thì Thiệu Càn Càn đã bị bắn bò ở trên mặt đất.

Lâm Gia Thố: “Chị chết rồi?”

Thiệu Càn Càn: “Đại khái, hiện tại người ta cố ý ở bên cạnh tôi, chỉ chờ cậu tới cứu tôi thôi.”

“Được, tôi tới đây.”

“Tới cái mông!”Thiệu Càn Càn nói: “Không nghe thấy tôi nói gì sao, người ta đang ở đây ôm cây đợi thỏ, cậu còn không có súng, tới cái gì mà tới.”

“Người vừa nãy bị tôi đánh chết rồi, tôi lấy được cái chảo của người ta.”

Thiệu Càn Càn: “Được……cậu trâu bò, nhưng cái chảo có tác dụng mẹ gì đâu!”

“Ừm, dù sao nếu chị chết rồi thì trò chơi này còn gì thú vị nữa.”

“………………”

“Tôi tới cứu chị, không cứu được thì cùng nhau chết.”

“………Cậu, cậu đừng nói nữa!”

“Làm sao?”

“Cậu nói thêm gì nữa là tôi không còn mặt mũi đối diện với Sở Trưởng đâu.”

“Liên quan gì tới anh ta?”

“Cậu ta sẽ trách tôi bẻ cành ngắt hoa, hãm hại em trai mình.”

“Không tới lượt anh ta quản, hơn nữa, có bao giờ chị đối mặt với anh ta sao?”

“......Không có.”

“Vậy không phải được rồi sao” Nói tới đây, Lâm Gia Thố đã giơ cái chảo chạy tới, người nọ nhìn thấy người liền định nổ súng, nhưng bởi vì anh giai này nhặt được súng shotgun, cho nên tốc độ nổ súng chậm. Hắn bắn được hai phát, phát đầu thì bắn trượt còn phát thứ hai lại bắn trúng cái chảo trong tay Lâm Gia Thố.

Thiệu Càn Càn quỳ rạp trên mặt đất nhìn thấy được toàn bộ quá trình: “Kỹ thuật bắn súng của anh giai này có thể tệ thêm chút không….”

“Tôi đang dùng Lăng Ba Vi Bộ, người ta có thể bắn trúng được sao? Đùa thôi.” Nói rồi Lâm Gia Thố nhân cơ hội anh giai kia đang lên đạn thì xông lên đánh hai phát vào đầu hắn.

“Bang” “bang” hai tiếng, người vốn dĩ có súng trong tay, vậy mà lại bị đánh tới quỳ ở trên đất. Lâm Gia Thố hừ lạnh một tiếng, lại gõ mạnh vài cái vào đầu của người kia, Thiệu Càn Càn yên lặng ngồi xổm ở một bên: “Cái đó, đừng đánh người ta nữa được không? Tới cứu tôi trước đi.”

“Ừ.”

Hai người tìm được đường sống trong chỗ chết, sau khi Thiệu Càn Càn được cứu không bao lâu thì cũng tìm được súng, chỉ là trong lúc bọn họ đang chạy tới vòng chung kết thì bị người khác ám sát cho nên không ăn được gà.

Mấy ván sau cũng chỉ có một lần là ăn được gà.

Khu bình luận:

[Hôm nay trạng thái của Qua Qua không đúng]

[Ha ha ha ha bị em họ của chúng ta hù chết rồi]

[Sở Trưởng xách đao, đang trên đường chạy tới]

[Em họ quá đáng yêuuuuuuuuu]

[Cầu xin hai người, ở bên nhau đi được không!]

[Đều đã chơi game lâu như vậy rồi, bốn bỏ lên năm cũng coi như là thanh mai trúc mã, có thể kết hôn được rồi]

[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha]

……

Sau khi off khỏi trò chơi, Thiệu Càn Càn vẫn còn nguyên trạng thái mất hồn.

Cô cứ tự hỏi mãi, cuối cùng vẫn gửi cho Nguỵ Tiêu một cái tin.

[Sở Trưởng, tôi cảm thấy cậu làm anh họ của em họ, trên một phương diện nào đó…...hẳn là phải dẫn dắt người ta một chút]

Sau khi gửi xong, chưa đợi được phản hồi của Ngụy Tiêu thì trên giao diện tin nhắn đã nhảy ra tin của em họ.

Em họ: [Thiệu Càn Càn, tôi với chị cùng tuổi]

Thiệu Càn Càn hít sâu một hơi: [Quần, tôi không tin]

[Vì sao lại không tin?]

[Cậu là em họ của Sở Trưởng mà!]

[Vậy thì làm sao? Nguỵ Tiêu đã 25 rồi, tôi làm em họ anh ta thì không thể cùng tuổi với chị?:)]

Thiệu Càn Càn ngẫm lại cũng cảm thấy có đạo lý! Nhưng mà!

[Giọng nói của cậu là giọng đang dậy thì mà, cậu đừng cho là tôi không biết! Có phải là cậu đang giỡn chơi với tôi không!]

Em họ rất nhanh liền trả lời cô: [Không có, tôi dùng máy biến giọng]

Thiệu Càn Càn: [.............]

WTF?