Trả Lại Băng Gạc Cho Tôi

Chương 29: Đạn.300 magnum

Thiệu Càn Càn không nghĩ tới bối cảnh gia đình Phương Đàm lại là dạng này, bởi vì ở trường cô ấy chỉ mặc quần áo bình thường, sinh hoạt rất bình thường, nhìn qua chỉ như một sinh viên phổ biến.

Cô ấy như vậy, ai sẽ liên hệ được với ông chủ doanh nghiệp? Hơn nữa hiện tại so ra, loại giàu có như Diêu Thanh chỉ có thế xem như khá giàu thôi.

Ôm tâm tình tam quan bị phá vỡ cả một đêm, hôm sau, Thiệu Càn Càn và Kha Tiểu Duy đến lớp cố định để làm bài thi.

“Ôi mẹ ơi, sao tớ lại lấy cây bút này, hết mực rồi.” Thiệu Càn Càn trước khi ra cửa lấy bừa một cái bút nhưng không ngờ nó lại hết mực.

Kha Tiểu Duy: “Tớ cũng chỉ mang theo một cái bút, đợi lát nữa đi vào thì mượn người khác xem.”

“Được rồi.” Thiệu Càn Càn vừa mới đáp lại, trước mắt đột nhiên xuất hiện một cây bút, từ từ di chuyển xuống như rơi từ trên đầu cô xuống vậy.

Cô sửng sốt, lập tức xoay người nhìn.

“Đi thì mà không mang bút, cậu tới ngủ sao.” Lâm Gia Thố không biết từ khi nào đã yên lặng đứng ở sau cô, hơn nữa nhờ vào chiều cao của mình mà nhẹ nhàng lướt qua đầu cô, từ từ đưa bút cho cô.

Thiệu Càn Càn yên lặng nhận bút: “Thật sự không phải, tớ ngủ đủ rồi.”

Lâm Gia Thố rủ mắt liếc cô một cái: “Ồ.”

Dứt lời, lướt qua người cô, lập tức đi vào phòng học.

Thiệu Càn Càn nhìn bóng dáng của anh, cũng muốn đi vào, nhưng vừa mới đi vào một bước đã bị Kha Tiểu Duy bên cạnh kéo lại.

“Làm gì vậy?”

Kha Tiểu Duy: “Càn Càn, không gạt cậu, từ tối qua tớ đã bắt đầu cảm thấy lúc Lâm Gia Thố nói chuyện với cậu rất khác lạ.”

Tim Thiệu Càn Càn nhảy dựng lên nhưng lại ra vẻ trấn định quay đầu lại: “Có gì lạ, đừng nói bậy, đi vào đi.”

“Thật sự mà!” Kha Tiểu Duy không cho đi vào, lôi kéo cô nói. “Hôm qua không phải tớ vì chuyện Phương Đàm mà khϊếp sợ, tớ đã sớm hỏi cậu rồi, haiz… những gì mà các cậu nói ở ngoài văn phòng khoa tớ đều nghe thấy cả.”

“Nói, nói cái gì!”

“Cậu xem cậu đó, nói lắp đi! Khẩn trương đi!” Kha Tiểu Duy nheo mắt, “Tớ nói không phải tự dưng hôm qua tự nhiên cậu ấy can ngăn đâu, tất cả là vì tình cảm dành cho cậu đó.”

“ĐM!” Thiệu Càn Càn bịp miệng Phương Đàm lại, “Nói nhỏ chút, tai vách mạch rừng.”

Kha Tiểu Duy kéo tay cô ra: “Tai ai?”

Thiệu Càn Càn: “Tai Lâm Gia Thố còn có tai của hàng vạn thiếu nữ, cậu cũng biết bao nhiêu sóng gió dấy lên từ bức ảnh không lộ mặt lần trước rồi đấy, tớ không muốn làm lại lần nữa đâu.”

“Có gì đâu, nếu Lâm Gia Thố thật sự thích cậu thì có dấy lên sóng gió thì làm sao.” Kha Tiểu Duy dứt lời dừng một chút, “Hay là… cậu không thích Lâm Gia Thố?”

Thiệu Càn Càn nói thầm: “Sao có thế không thích chứ, cậu ấy là nam thần của tớ, cậu cũng không phải không biết.”

“Ai da tớ không phải nói đến loại này, tớ đang nói đến tình cảm nam nữ, muốn đem cậu ấy làm của riêng.”

Thiệu Càn Càn run run, cảm giác lông tơ trên tay đều dựng lên: “Cậu đừng nói nữa, ngẫm lại cũng thật đáng sợ… Đó là hình ảnh thế nào a.”

Kha Tiểu Duy: “…..”

“Nhưng mà cậu đừng có mấy ý nghĩ kỳ quái, cậu như vậy làm lòng tớ hoảng loạn, đã bắt đầu suy nghĩ xem con tớ tên là Lâm gì rồi,” Thiệu Càn Càn nhìn trời, bắt đầu nghiêm túc tự hỏi, “Cậu nói xem Lâm cái gì thì ổn? Lâm Chí Dĩnh? Lâm Canh Tân?”

Kha Tiểu Duy phụt cười, “Cút cút cút, suy nghĩ hão huyền.”

“Này rốt cuộc ai có suy nghĩ hão huyền!” Thiệu Càn Càn liếc nhìn người đang cười ầm một cái rồi đi vào phòng học, “Rõ ràng là cậu nói đó, nói những điều không thực tế, có dọa người hay không.”



Bài thi buổi sáng kết thúc lúc 11: 40.

Sau khi thi xong, Phương Đàm đi từ hàng ghế đầu đến chỗ Thiệu Càn Càn: “Đi thôi, cùng nhau đi ăn cơm.”

“Được, đi đâu?”

Phương Đàm nắm bả vai cô, quay đầu gọi Kha Tiểu Duy bên cạnh: “Đi ra ngoài ăn, coi như cảm ơn vì hôm qua đã ra sức giúp tớ.”

Thiệu Càn Càn: “Được, vậy tớ muốn ăn một bữa thật lớn.”

“Được.” Phương Đàm cười nói.

Ba người bước ra sau khi nhận được sự chú ý của các bạn trong lớp, kỳ thật phần lớn mọi người là đang nhìn Phương Đàm, gần đây mọi người đều đã biết ba mẹ của Phương Đàm, nói mấy câu liền đuổi được con gái nhà giàu mới nổi không ai ưa ra khỏi trường. Hiện tại mọi người đều lan truyền trong trường rằng nhà Phương Đàm là xã hội đen, không thể chọc…

Lúc ăn cơm. Thiệu Càn Càn cùng Kha Tiểu Duy cũng chưa mở miệng nói chuyện đó, chờ đến khi ăn xong, khi Phương Đàm ngả người ra sau, buông tay nói “Các cậu muốn biết cái gì”, hai người mới lần lượt nói.

“Vì sao Lâm Gia Thố lại gọi ba mẹ cậu tới, hóa ra nhà cậu quen với cậu ấy sao, sao lúc trước chưa từng nghe cậu nói?”

“Ba cậu thật sự là phương khải trong giới đồ gia dụng? VÌ sao cậu chưa từng nói qua, không chỉ chưa nói qua mà cậu còn không để lộ ra chút nào! Tại sao vậy?”

Hai người nói xong thở không ra hơi, sau khi nói xong quay qua nhìn nhau.

Kha Tiểu Duy: “Cậu hỏi cái gì vậy, đều hỏi về Lâm Gia Thố, Thiệu Càn Càn cậu quá mê muội rồi.”

Thiệu Càn Càn: “Sao thế! Tớ không thể nói tuần tự từng cái một sao!”

Phương Đàm chậc miệng lắc đầu: “Tớ đồng ý với Tiểu Duy, không ngờ cậu lại hỏi tớ chuyện này.”

Thiệu Càn Càn: “……..”

Phương Đàm: “Được rồi, trả lời cậu trước, kỳ thật không phải trước đây không nói với cậu, là tớ thật sự không thân với Lâm Gia Thố, tớ có lẽ… tớ đã nhìn thấy cậu ấy ở một bữa tiệc hồi cao trung, thật sự mới nhìn qua một lần, nhưng cậu ấy gọi tới là do nhà họ quen thân với ba mẹ tớ.”

Thiệu Càn Càn: “À… khó trách trước kia hai cậu chưa từng thân thiết.”

Phương Đàm không thể phủ nhận: “Cái người Lâm Gia Thố này chính là “con nhà người ta” trong miệng các phụ huynh, nghe nhiều tớ cảm thấy cậu ấy có chút bí ẩn, ai dám tới gần chứ.”



Sau đó Phương Đàm nói ra nguyên nhân tại sao cô không để lộ gia đình, kỳ thật cũng không có gì quá đặc biệt, không ngờ lại đơn giản vậy. Nhà họ Phương trước kia xác thực xã hội đen, cho nên từ nhỏ cô ấy đã nhìn quen mấy đồ vật xa hoa tráng lệ đâm ra chán ghét cuộc sống như vậy nên đã bài xích những đồ vật đó.

Còn nữa, cô ấy kỳ thật không giấu diếm việc này, chỉ là Thiệu Càn Càn trước nay không hề hỏi đến mà thôi.

**

Sau khi kết thúc kỳ thi, Thiệu Càn Càn chào đón kỳ nghỉ hè của năm hai.

Mà Thiệu Khôn rốt cuộc cũng được giải phóng, có một kỳ nghỉ làm những gì mình muốn.

Hôm cô về nhà ăn cơm sau khi thi xong, Thiệu Khôn đột nhiên ở trên bàn nhắc tới Lâm Gia Thố, mà sau khi cậu nhắc tới Cát Tình cũng nhớ ra chuyện lúc trước.

“Đúng vậy, lần trước mẹ còn nói nhà chúng ta phải cảm ơn, mời nó tới nhà mình khách.”

Thiệu Càn Càn: “Hả? Mời tới nhà? Cái này không cần đâu mẹ.”

“Sao lại không cần? Con còn nói sao, nếu không có sự giúp đỡ của người ta, kỳ thi đại học của Thiệu Khôn coi như hỏng hết.” Cát Tình suy nghĩ một chút nói, “Như vậy đi Càn Càn, bây giờ con gọi điện thoại cho Gia Thố, hỏi cậu ấy bao giờ rảnh.”

Thiệu Càn Càn buông đũa xuống, nhìn sang Thiệu Quảng Ngữ: “Ba…”

“Ồ, không sao, con đi hỏi chút đi.”

Thiệu Càn Càn cảm thấy xấu hổ, cô vẫn chưa nói chuyện với anh từ đợt mượn bút hôm thi cuối kỳ, không biết tại sao trong đầu cô lại lóe lên câu nói của Kha Tiểu Duy: Không phải cậu ấy thích cậu rồi chứ?

Haiz… cứ dọa cô như vậy, dọa cô đến bây giờ tim vẫn loạn nhịp.

“Chị làm gì thế, mau lên, em đã sớm muốn để anh Gia Thố tới nhà rồi.”

Thiệu Càn Càn trừng cậu một cái, bất đắc dĩ từ trên bàn cơm đứng lên.

“Hử chị đi đâu đấy?”

Thiệu Càn Càn nói: “Điện thoại ở trong phòng!”

**

Khi nhìn thấy cuộc gọi của Thiệu Càn Càn thì Lâm Gia Thố đang ngồi cùng người thân, ở nhà họ Lâm nói chuyện cùng ông nội anh.

“Gia Thố, Gia Thố?”

“Dạ?” Lâm Gia Thố nhìn chú hai đang gọi anh.

“Nhìn cái gì mà thất thần vậy.”

“À không có gì, cháu đi qua đây nhận điện thoại một lát.” Lâm Gia Thố dứt lời đứng dậy, đi lên tầng hai của biệt thự.

Đi vào thư phòng, Lâm Gia Thố tùy tiện đóng cửa, sau đó ho khan hai tiếng: “Khụ khụ… a a, hừm.”

Đây là thư phòng của ông, bên trong có rất nhiều sách, có tận ba cái kệ. Vì vậy Lâm Gia Thố không để ý tới Lâm Thu Trì đang ở sau kệ sách sau khi đột nhiên nghe thấy một loạt âm thanh quái lạ liền nghi hoặc nhìn anh.

Lâm Gia Thố thử giọng xong, cảm thấy giọng đã ổn rồi nên anh tùy ý ngồi xuống ghế, ấn nút nghe: “A lô, có chuyện gì?”

Khi nói ra những lời này, anh còn cố ý lạnh lùng.

“A… cũng, cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn hỏi cậu, gần đây cậu có rảnh không?” Giọng nói của thích âm truyền tới từ đầu dây bên kia khiến Lâm Gia Thố ngẩn người một chút, mặc dù buồn cười nhưng vẫn ra sức nhịn xuống.

“Tớ sao, tớ vẫn luôn bận rộn, cậu có việc gì không?”

“A… bề bộn nhiều việc à, vậy thì thôi.” Dứt lời liền như chuẩn bị cúp máy, Lâm Gia Thố hơi trố mắt, “Cậu từ từ, cậu, cậu nói chuyện gì đi, không chừng tớ có rảnh.”

Thiệu Càn Càn do dự nói: “Kỳ thật cũng không phải chuyện gì quan trọng, chỉ là tớ muốn hỏi cậu có đồng ý đến nhà tớ…”

Xoẹt…

Trên trang giấy mà Lâm Gia Thố tùy tiện lật bị xé một miếng lớn.

“Nhà cậu?” Tai Lâm Gia Thố không hiểu sao bắt đầu đỏ lên, “Cậu muốn làm gì vậy Thiệu Càn Càn?”

Thiệu Càn Càn: “Hử?”

“Tớ không tùy tiện như vậy.”

Thiệu Càn Càn: “…… Tớ cũng không tùy tiện như vậy.”

“…….”

Thiệu Càn Càn sửng sốt nhưng cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục nói: “Kỳ thật bởi vì chuyện thi đại học lần trước, mẹ tớ nói muốn làm một bữa thật ngon cho cậu! Ừm… Nếu như cậu không rảnh thì cũng không sao, tớ chỉ cần nói một tiếng cho bọn họ là được rồi.”

“Chuyện này sao.” Khuôn mặt Lâm Gia Thố vốn đang đỏ lên nháy mặt lạnh xuống.

“Vậy cậu…”

“Tớ sẽ đi, thay tớ cảm ơn người nhà cậu nhé.”

“Khi nào thế?”

Lâm Gia Thố: “Cậu đều ở nhà sao?”

“Đương nhiên rồi.”

“Vậy tùy đi, lúc nào cũng được.”



Sau khi Thiệu Càn Càn cúp điện thoại, Lâm Gia Thố ngây ngô nhìn quyển sách bị mình xé.

Anh vừa rồi… nghĩ cái gì vậy?

“Uỳnh…” Lâm Gia Thố đột nhiên đập bàn, ảo não nói, “Trong đầu toàn ý nghĩ bậy bạ gì vậy.”

“Trong đầu cháu toàn là ý nghĩ bậy bạ gì mà chính cháu còn không biết sao.” Đột nhiên, một cái bóng đen từ sau kệ sách đi ra.

“ĐM.” Lâm Gia Thố hoảng sợ, cơ hồ là lập tức từ trên ghế nhảy lên.

Sau khi thấy rõ người tới, sắc mặt anh khẽ biến, “Lâm Thu Trì chú làm gì vậy? Chú ở đây nghe lén?”

Lâm Gia Thố đặt tài liệu lên bàn, sau đó ngước mắt lên nhìn anh: “Không phải nghe lén, là chú tới đây trước.”

“Chú…”

Vẻ mặt lãnh đạm của Lâm Thu Trì đột nhiên lộ ra một chút thích thú, “Đến nhà con gái chơi mà có thể căng thẳng như vậy sao?”

Lâm Gia Thố: “Tôi từng căng thẳng cho chú xem rồi sao?”

Lâm Thu Trì nhìn trang giấy bị xé kia: “Quyển sách này là quyển mà ông nội cháu thích nhất.”

Lâm Gia Thố: “……….”

Lâm Thu Trì dứt lời xoay người đi ra cửa. chỉ là vào lúc đang chuẩn bị đóng cửa thì đột nhiên nói: “Ở nhà phải gọi là chú nhỏ, bằng không chú không giáo huấn cháu thì ba cháu cũng sẽ giáo huấn cháu.”

Lâm Gia Thố: “…. Mau đi đi.”