Trả Lại Băng Gạc Cho Tôi

Chương 24: Đạn.45 ACP

Một người thì chẳng hay biết gì, còn ba người thì cố làm bộ không quen.

Cả một buổi tối, Trương Thiên Lâm cảm thấy mình sắp bị chết ngột rồi.

Rốt cuộc đến khi hết ván, Trương Thiên Lâm không nói hai lời tạo một nhóm nhỏ, kéo Ngụy Tiêu và Lâm Gia Thố vào.

Reng reng reng ——

Điện thoại di động thông báo có lời mời video, Lâm Gia Thố cầm di động ra ngoài.

“Gia Thố, cậu có thể cho tớ mượn máy tính chơi game không, thử xem cảm giác thế nào?” Một người bạn cùng phòng nói.

Lâm Gia Thố gật đầu với cậu, thuận tay đóng cửa lại.

“Ui thật tốt quá.” Bạn cùng phòng hứng thú bừng bừng đăng nhập id của mình, “ĐM ĐM, hình ảnh tuyệt vời! Có vẻ tớ cũng phải làm một dàn máy tính để chơi trong phòng ngủ như vậy, laptop gì đó là đồ bỏ đi.”

Ngô Viễn từ giường trên thò đầu ra: “Cậu mà cũng xứng sao? Trộm gà mà đòi đồ sang, quên đi.”

Bạn cùng phòng thuận miệng nói: “Tớ nhịn ăn nhịn xài còn vừa học vừa làm một năm, mặc dù tớ vất vả lắm mới tích góp được một vạn này, nhưng tốt xấu gì cũng là tích góp.”

Ngô Viễn ồ một tiếng, có chút không đành lòng nói: “Nhưng CPU của máy này phải sáu con số.”

“ĐM???” Bạn cùng phòng sợ tới mức hai tay lập tức rời khỏi chuột và bàn phím, cậu khó tin quay đầu nhìn Ngô Viễn, “Cậu không lầm chứ!”

“Lúc tớ tra được trên mạng cũng tưởng nhầm.” Ngô Viễn nhìn trời, “Nhưng mà ngẫm lại là Lâm Gia Thố thì cảm thấy hẳn là không sai.”

Bạn cùng phòng: “………..”

Lâm Gia Thố cầm điện thoại ra ngoài sân thượng ký túc xá, sân thượng không một bóng người lúc này anh mới nhận cuộc gọi video của Trương Thiên Lâm, nhưng mà anh không để màn hình quay vào mặt mình, mà tùy ý để tay ở trên lan can.

“Cậu rốt cuộc là nhặt được… Mẹ nó! Lão tử sợ độ cao, Lâm Gia Thố cậu hướng về phía nào thế?!” Tiếng Trương Thiên Lâm cuống quít từ di động truyền đến.

Lâm Gia Thố không nhúc nhích: “Có chuyện thì nói, không có chuyện thì cúp.”

Trương Thiên Lâm thấp giọng chửi thề nhưng nhớ tới mình vì chuyện chơi game hôm nay nên mới gọi video thế nên lại vui vẻ, “Đương nhiên có chuyện, Lâm đại công tử, máy tính mà tớ kết hợp cho cậu chơi thế nào?”

Lâm Gia Thố nhìn sinh viên thưa thớt dưới lầu: “Tạm được.”

“Đập bao nhiêu tiền vào như vậy mà chỉ tạm được? Tớ chính là lấy tiêu chuẩn của một streamer ăn gà để làm máy tính cho cậu đấy.”

Lâm Gia Thố liếc mắt nhìn di động một cái: “Vậy muốn tớ làm thế nào, cảm ơn nhé?”

Trương Thiên Lâm: “Nói cảm ơn làm gì, như vậy đi, cậu dùng chuyện của cậu và Thiệu Càn Càn để báo đáp tớ đi.”

Lâm Gia Thố: “Chuyện gì?”

“Cậu xem cậu đi, còn giả bộ làm gì hả? Còn nói chuyện gì nữa, hôm nay tớ và lão Tiêu đều thấy hết rồi, a lão Tiêu… lão Tiêu cậu đâu rồi!”

“Đây đây, vừa nãy đi vệ sinh, sao thế, tám chuyện đến đâu rồi?”

Trương Thiên Lâm: “Ầy, tới sớm không bằng tới đúng lúc, vẫn chưa bắt đầu nói đâu.”

Ngụy Tiêu thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi, sợ bỏ qua chuyện của Lâm đại thiếu gia, phải ôm tim chặt vào.”

Lâm Gia Thố: “…….”

Sân thượng lành lạnh, vốn là nơi thích hợp để ngắm cảnh, nhưng hai người bạn trời đánh trong điện thoại này lại quá ồn ào.

“Thật ra thì cũng không có chuyện gì, chẳng qua là hôm đó vừa vặn gặp nhau ở quán net liền chơi game cùng nhau, sau đó lại hẹn nhau chơi game lần nữa, tớ cũng không nghĩ là gặp các cậu.” Lâm Gia Thố không kiên nhẫn giải thích.

Trương Thiên Lâm: “Chỉ có vậy?”

“Chỉ có vậy.”

“Ầy thiếu chút nữa tớ đã tin rồi,” Trương Thiên Lâm cười lạnh một tiếng, “Gặp nhau ở quán net? Cậu đã không còn đi ra quán net từ năm lớp mười một rồi, cậu đi ra đó làm gì, xem phim à?”

Ngụy Tiêu: “Này… Trương Thiên Lâm cậu nói gì vậy, văn minh chút đi!”

“Tớ nói phim Hoàn châu Cách Cách mà! Cậu nghĩ cái gì vậy!”

“Ồ.”

Lâm Gia Thố không đếm xỉa tới nhướng mày: “Dù sao thì là như vậy, sau này đừng có lỡ miệng là được, tớ là tớ, em họ là em họ, hiểu không?”

Ngụy Tiêu: “Cứ nhàm chán như vậy sao?”

“Chính là nhàm chán như vậy đấy.”

Trương Thiên Lâm cười tủm tỉm: “Lão Tiêu, thực ra không phải vậy, bởi vì tớ ngửi thấy một mùi chua.”

Ngụy Tiêu sửng sốt một chút: “A, ngửi được ở đâu?”

Trương Thiên Lâm: “Chậc chậc, sao cậu đần vậy, mùi chua chát của tình yêu đấy! Không ngửi được sao?”

“Ồ, cậu nói cái này,” Ngụy Tiêu sâu xa nói, “Mới vừa chơi tớ đã ngửi thấy rồi.”

Hai người một tung một hứng, Lâm Gia Thố bực mình, trực tiếp tắt video: “Nói vớ vẩn gì vậy chứ?”

Chạng vạng tối mùa hè, sân thượng gió thổi hiu hiu, không quá oi bức.

Lâm Gia Thố ngẩn người nhìn con đường trước ký túc xá. Ngay vào lúc này anh thấy một bóng người ở phía xa đi ra từ tòa nhà, bởi vì quá xa nên không nhìn rõ lắm, nhưng mà bóng người kia thật sự rất giống người đó.

Lâm Gia Thố dường như ngay lập tức lấy di động ra gọi điện.

Điện thoại truyền đến: “A lô?”

Cô gái đang ôm sách ở đằng xa kia không nhận điện thoại, trong lòng Lâm Gia Thố đang nóng nảy đã dịu đi một chút, anh nhàn nhạt hỏi: “Cậu đang ở đâu?”

Thiệu Càn Càn ở bên kia điện thoại có chút khó hiểu: “Không phải chúng ta mới cùng nhau chơi game sao, đương nhiên tớ đang ở phòng rồi.”

“Ồ.” Lâm Gia Thố thấy bóng người kia đã tới gần, cũng thấy rõ người.

Không phải Thiệu Càn Càn, chỉ là một khuôn mặt xa lạ. Hơn nữa gần như vậy mới phát hiện ra, trừ dáng người cùng kiểu tóc có chút giống ra thì ngũ quan hoàn toàn không giống chút nào.

Làn da Thiệu Càn Càn rất trắng, mắt cũng rất lớn, đôi mắt cô đen láy, mỗi khi nhìn anh nói chuyện thì hai mắt sẽ chợt lóe lên, có chút lém lỉnh còn có chút linh động, khiến cho người khác không hiểu sao lại vui vẻ.

“Lâm Gia Thố, cậu có việc gì không?” Trong tai nghe truyền tới giọng nói của cô, giọng cô rất trong trẻo, nhưng không biết tại sao anh lại cảm thấy khi cô kêu tên anh còn mang theo một chút dịu dàng, mềm mại, nghe thật thoải mái.

“Ừm, không có gì, chỉ là muốn hỏi cậu mai có chơi nữa không?”

“Ngày mai và ngày kia không chơi.”

“Tại sao?”

“Bởi vì em trai tớ thi đại học, ba mẹ tớ kêu tớ về nhà trong hai ngày này, nói là truyền thụ kinh nghiệm cho em trai.”

“À, hóa ra là vậy.”

Thiệu Càn Càn: “Nhưng mà khi nào chơi tớ sẽ gọi cho cậu.”

“Được,” Lâm Gia Thố cong môi, nở ra một nụ cười có chút vui sướиɠ cũng có chút kiêu ngạo: “Khi nào tớ rảnh rỗi thì sẽ chơi.”

**

Thiệu Càn Càn nhớ tới khi cô thi đại học thì không được chơi máy tính, điện thoại cũng bị tịch thu, sống như người tối cổ. Nhưng cho dù như vậy thì cô vẫn không an phận học tập, vào tối trước kỳ thi tốt nghiệp một ngày, cô còn lén đọc truyện trong chăn.

Nhưng mà cho dù trước khi thi cô đã rất buông lỏng, nhưng khi đến trường thi, cô vẫn hơi lo lắng. Bởi vì khi đó vẫn là một đứa trẻ nên cô kỳ thật cô cũng sợ không đạt được kỳ vọng của ba mẹ.

Nhưng mà vẫn may cô thi không tồi, thậm chí còn tốt hơn nhiều so với mấy lần thi thử trước đó, đây cũng là lý do cô có thể nhảy vào đại học S.

Có lẽ đã là người từng trải, Thiệu Càn Càn hiểu được thi đại học khiến cho người ta cảm thấy áp lực, cho nên hai ngày này cũng không cãi nhau với Thiệu Khôn, đối với cậu cũng rất tốt. Thậm chí vào ngày Thiệu Khôn chính thức đi thi, cô còn đặc biệt ân cần cùng ba mẹ đưa cậu tới trường thi.

Môn thi buổi sáng là Ngữ văn, Thiệu Khôn chuyên về tự nhiên hơn, mấy môn xã hội như thế này không phải thứ mà cậu am hiểu. Khi tiếng chuông kết thúc bài thi vang lên, Thiệu Càn Càn lập tức trèo lên bồn hoa tìm kiếm bóng dáng của Thiệu Khôn.

Hôm nay trời rất quang đãng, ánh mặt trời chói chang khiến Thiệu Càn Càn đổ một tầng mồ hôi mỏng.

Nhưng mười phút trôi qua, cô vẫn không nhìn thấy bóng Thiệu Khôn đâu. Ngay lúc cô đang sốt ruột vạn phần, đột nhiên có người bế cô từ bồn hoa xuống.

Thiệu Càn Càn đột nhiên bị rơi xuống đất: “???”

“Chị làm gì vậy, biết chị lùn rồi, không cần phải đứng đó cho người ta biết.” Thiệu Khôn buông cô ra rồi nhét vào ngực cô túi đựng đồ trong suốt, “Giúp em cầm đi, mà ba mẹ đâu, sao chỉ có mình chị?”

Thiệu Càn Càn cũng không để ý tới việc cậu trêu chọc cô, chỉ sốt ruột hỏi, “Thế nào, thế nào? Em thi thế nào, có khó không? Đề có rơi vào bài thơ cổ nào không? Đề bài viết luận là gì?”

Thiệu Khôn liếc cô một cái, cười nói: “Nhiều vấn đề như vậy, em phải trả lời cái nào trước?”

Thiệu Càn Càn đánh vào đầu cậu một cái: “Đều phải trả lời!”

“A sao chị lại đánh người, em còn phải thi đấy! Nhỡ đánh ngu thì sao!”

Thiệu Càn Càn liếc mắt: “Cái này mà có thể đánh ngu em sao, không thể nào, không phải em đã bị chị đánh từ nhỏ đến lớn rồi sao?”

Thiệu Không trợn mắt, Thiệu Càn Càn kéo cổ tay cậu đi về phía trước: “Đừng có giả bộ nữa, ba mẹ đang ở nhà hàng trước để chờ em đấy, nói nhanh lên em thi thế nào?”

Thiệu Khôn nhìn cô một cái, có chút không nhịn được nói: “Sao chị không ở trong mà chờ, nóng như vậy mà phơi mặt ra ngoài trời làm gì.”

“Còn không phải sợ em không mang điện thoại, không tìm được chúng ta hay sao.”

“Ò.”

Buổi chiều Thiệu Càn Càn còn có lớp, cho nên sau khi đi ăn cơm cùng ba mẹ và Thiệu Khôn liền bắt taxi về trường, còn bọn họ sẽ tìm một khách sạn gần đó nghỉ ngơi.

Lúc trở về trường thì đã gần vào lớp, Thiệu Càn Càn chạy một mạch lên tầng năm. Vì vậy, Lâm Gia Thố và Ngô Viễn ở trước mặt bị một cơn gió chạy lướt qua làm cho hoảng hồn.

“Này.”

Thiệu Càn Càn chạy gấp, cũng không chú ý tới Lâm Gia Thố, lúc này nghe được giọng nói của anh mới quay đầu lại nhìn: “A, Lâm Gia Thố, Ngô Viễn.”

Ngô Viễn nhìn cô cười nói: “Sao lại chạy vội như vậy? Còn một phút nữa mới vào học cơ mà.”

Thiệu Càn Càn dừng lại: “Ha, thật không, mới ở bên ngoài về, vẫn luôn sợ đi trễ.”

Lâm Gia Thố đi đến cạnh cô: “Đi đến trường thi của em trai?”

Thiệu Càn Càn: “Đúng vậy, tớ qua xem nó thi ngữ văn sáng nay, nhưng mà buổi chiều tớ có tiết nên không thể đi cùng em ấy được, mà ba tớ cũng ở đó, cậu cũng biết đấy, ông ấy chắc chắn không cho tớ trốn học.”

Lâm Gia Thố cười một chút: “Đúng thế, vậy em trai cậu thi thế nào?”

“Tớ không biết, em ấy nói tạm ổn.”

Ngô Viễn đứng dưới cầu thang nhìn hai người phía trên đang nói chuyện phiếm, không đúng… Sao Gia Thố biết em trai cô đi đâu? Sao lại biết em trai Thiệu Càn Càn?

Hai người… sao có thể thân thiết như vậy.

Không đợi cậu nghĩ xong, cậu đột nhiên nghe thấy Thiệu Càn Càn hít một hơi khí lạnh, sau đó vòng qua cậu lao xuống dưới lầu.

“Thiệu Càn Càn?” Lâm Gia Thố lập tức chạy đến lan can nhìn xuống.

“ĐM giúp tớ xin nghỉ, giấy dự thi của em tớ đang ở chỗ tớ! Tớ… A!”

Một tiếng rên vang lên, Ngô Viễn cũng thò đầu ra xem: “Có chuyện gì vậy?”

Không đợi được câu trả lời Lâm Gia Thố đã nhanh chóng bỏ cậu lại, chạy nhanh xuống lầu, Ngô Viễn: “Gia Thố!”

“Cậu đi học đi, tớ đi xem một chút.”

“Hả?”

Khi Lâm Gia Thố vừa chạy xuống một tầng thì thấy Thiệu Càn Càn đang từ dưới đất bò dậy, anh xông tới trước giữ chặt cánh tay cô: “Cậu sao vậy?”

Thiệu Càn Càn vừa nãy chạy vội xuống mấy bậc thang nên trực tiếp ngã xuống, mà cú ngã này khiến cho khuỷu tay và đầu gối đập xuống đất, suýt chút nữa bật khóc vì đau đớn. Nhưng lúc này cô không còn quản nhiều được như vậy, khập khiễng bước xuống dưới.

“Thiệu Càn Càn!” Lâm Gia Thố giữ chặt tay, “Cậu còn đi đâu, cậu nhìn chân của mình xem.”

“Tớ không kịp nữa rồi, lúc nãy ăn cơm Thiệu Khôn đưa túi đựng tài liệu cho tớ, tớ để trong túi xách! Tớ, tớ quên mất!” Thiệu Càn Càn sốt ruột, lập tức gạt tay anh ra, “Không được không được, nó sắp phải vào thi, em ấy…”

Ngay vào lúc này, điện thoại Thiệu Càn Càn cũng vang lên, cô vừa nhận điện thoại liền nghe thấy giọng nói tràn đầy lo lắng: “Càn Càn! Có phải giấy dự thi của Thiệu Khôn đang ở chỗ con không…”

“Đúng đúng đúng! Ba đừng có gấp, con lập tức…”

Lời còn chưa nói xong, điện thoại di động đột nhiên bị cướp mất, Thiệu Càn Càn sửng sốt một chút, trừng mắt nhìn về phía Lâm Gia Thố. Người này tựa như nhìn cô cảnh cáo một cái, sau đó nói với người bên kia đầu dây điện thoại: “Thầy Thiệu, thầy đừng gấp, giấy dự thi của Thiệu Khôn đúng là ở chỗ chúng em, bây giờ em sẽ qua đưa cho thầy, em ấy thi ở trường nào… Ừm được rồi, thầy đứng ở cổng chờ em, em sẽ tới ngay, vâng… thầy cứ yên tâm, sẽ tới kịp thôi.”

Sau khi cúp máy, Lâm Gia Thố ấn bả vai khiến cô ngồi xuống cầu thang: “Cầm điện thoại liên hệ với mấy người Phương Đàm, bảo bọn họ đưa đến phòng y tế chuyện của em trai cậu cứ để tớ.”

“Nhưng!”

“Ngồi xuống!”

“……” Thiệu Càn Càn nâng mắt nhìn anh, một đôi mắt ngập nước, không chỉ bị dọa mà còn bị đau.

Lâm Gia Thố mím môi, cuối cùng vỗ đầu cô, xoay người đi xuống cầu thang.