Thiệu Càn Càn: “Được, được thôi, em nói mọc đủ thì mọc đủ đi.”
Lâm Gia Thố: “… …”
“Cái đó, cũng không sớm nữa, hôm nay chị off trước đây.” Thiệu Càn Càn không hiểu sao cảm thấy đỏ mặt, có điều sau khi cơn đỏ mặt qua đi thì lại nghĩ, chẳng qua là một cậu bé nhỏ hơn cô, có cái gì đáng để đỏ mặt!”
“Em họ, lần sau chúng ta lại chơi cùng nhau ha.” Thiệu Càn Càn dùng giọng điệu vui vẻ làm bộ như vừa rồi chưa xảy ra chuyện gì cả.
Lâm Gia Thố bình tĩnh nói một tiếng “Được”, nhưng lúc đưa tay lấy ly cà phê bên cạnh lại trực tiếp đυ.ng phải, nước bắn ra cả bàn, anh vội vàng đứng dậy đi lấy giấy.
Loang lổ, hoang mang, rối loạn.
Thiệu Càn Càn: “Em làm sao vậy?”
Lâm Gia Thố qua quýt lấp một đống giấy lên bàn: “Không có việc gì, lần sau lại liên hệ đi.”
“Ừ được… nhưng mà em họ, hình như chị cũng không biết làm thế nào để liên lạc với em.”
Động tác rút giấy của Lâm Gia Thố hơi ngưng lại, nói đến, mỗi lần đều là Trương Thiên Lâm nói cô đang online, sau đó anh đăng nhập vào cô mới mang anh, bọn họ chưa từng trực tiếp liên lạc với nhau.
“Tôi, đợi lát nữa tôi sẽ bảo Trương Thiên Lâm cho cậu Wechat của tôi.”
“Vậy cũng được.” Thiệu Càn càn cười cười, đột nhiên nói: “Em họ, xuất sư nhớ mời chị ăn cơm đó.”
Sau đó tốt nhất là dẫn cả Sở Trưởng theo!!! Như vậy là có thể biết được khuôn mặt thật của Sở Trưởng rồi!
Thiệu Càn Càn “có mục đích riêng” không nghĩ tới, cô thuận miệng nói một câu như vậy khiến người bên kia sững sờ tại chỗ.
Mời ăn cơm sao?
Thích hợp không.
**
Trương Thiên Lâm ngủ đến giờ này mới dậy, tối hôm qua anh ta lại thức trắng đêm.
“Ôi, cậu không chơi nữa à? Càn Càn đâu?” Đi ra cửa phòng, nhìn thấy Lâm Gia Thố đang ngồi trên ghế máy tính ngẩn người.
Lâm Gia Thố: “Cô ấy off rồi.”
“Ừ, các cậu chơi mấy trận.”
“Năm sáu trận gì đó.”
“Ôi chao các cậu chờ tớ một chút là được rồi, chúng ta cùng nhau chơi.”
Lâm Gia Thố ghét bỏ nhìn anh ta một cái: “Ngủ đến bây giờ, ai muốn chờ cậu chơi cùng chứ.”
“Xùy, rất nhiều là đằng khác.”
Lâm Gia Thố lười để ý đến anh ta, nhưng một lát sau đột nhiên đứng dậy đi về phía anh ta: “Này, tớ vừa gửi cho cậu một lời mời Wechat, cậu đồng ý đi.”
“Cái gì vậy.”
“Mở Wechat ra, nhanh lên.”
Trương Thiên Lâm không hiểu ra sao, nhưng vẫn nghe theo anh mà mở ra. Ấn mở danh sách kết bạn, quả nhiên có một lời mời đang đợi xét duyệt.
“Đây là ai vậy?”
“Tớ.”
“Hả?”
“Tớ, cậu đồng ý đi.”
“Số ban đầu của cậu đâu?”
Lâm Gia Thố hiếm thấy có chút che giấu dời ánh mắt: “Bảo cậu thêm thì cậu thêm đi, sau khi kết bạn thì gửi cho Thiệu Càn Càn, nói đây là Wechat của em… em họ.”
Trương Thiên Lâm trừng mắt nhìn anh, vẻ mặt “cậu nói gì sao tớ nghe không rõ”.
Lâm Gia Thố liếc xéo anh ta một cái: “Nhìn cái gì, gửi đi.”
Trương Thiên Lâm khép miệng lại: “Trời ơi, cậu thật đúng là làm em họ đến nghiện rồi, trực tiếp nói cho cô ấy biết cậu là ai không phải tốt à, còn làm đến mức phải đi đổi cả một số mới?!”
Lâm Gia Thố giơ nắm đấm ra: “Cậu quản tớ à!”
Trương Thiên Lâm: “Sss… chẳng lẽ sợ cô ấy biết cậu là ai liền bị sắc đẹp của cậu mê hoặc? Hay là sợ cậu tay mơ như thế bị cô ấy biết được thì sẽ bị cô ấy chế giễu? Hay là… các cậu muốn bắt đầu yêu qua mạng?”
Lâm Gia Thố lảo đảo một cái, suýt chút nữa kinh hãi nện điện thoại lên mặt anh ta, yêu qua mạng? Làm quá!!
“Chỉ bởi vì như vậy thuận tiện hơn mà thôi, cậu quản nhiều như vậy làm gì!”
Cuối cùng, Lâm Gia Thố vẫn kết bạn Wechat với Thiệu Càn Càn trong ánh mắt vừa chế giễu vừa bát quái của Trương Thiên Lâm.
Sau khi làm việc này xong, anh liền rời khỏi nhà anh ta.
Bởi vì ngày mai là cuối tuần, cho nên Lâm Gia Thố không về trường học mà lái xe về nhà. Về đến nhà trước tiên là đi tắm rửa một cái, lúc tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy màn hình điện thoại tiện tay vứt trên giường sáng lên.
Cầm lên, mở ra.
Lúc này giao diện điện thoại có hai ô biểu tượng Wechat, đây là anh đặc biệt lên mạng tìm kiếm làm thế nào để dùng hai nick Wechat trên cùng một chiếc điện thoại.
Biểu tượng ô Wechat thứ hai có tin nhắn mới.
Sau khi mở ra thì phát hiện Thiệu Càn Càn đã chấp nhận lời mời kết bạn, sau đó gửi tin nhắn tới: [Em họ?]
Lâm Gia Thố ngồi xuống bên giường, ra vẻ lãnh đạm trả lời lại một chữ: [Ừm.]
Thiệu Càn Càn: [OK.]
Sau đó…
Không có sau đó nữa.
Lâm Gia Thố đợi một hồi lâu cũng không nhận được tin nhắn của cô, anh nhíu mày lại, mang theo một chút tức giận vô cớ ném điện thoại về lại trên giường.
Chỉ như vậy? OK? OK cái gì?
A, thật đúng là cao lãnh đấy.
Bên kia, Thiệu Càn Càn bị chụp cái mũ “cao lãnh” đang co chân ngồi bên bàn ăn, bận ăn xương vịt mà Thời Du Văn mang về.
“Ngày mai cùng chị đi dạo phố đi?” Thời Du Văn ngồi đối diện cô nói.
Hai tay Thiệu Càn Càn mang bao tay ăn đến cảm xúc mãnh liệt: “Không được không được, cuối tuần này em phải về nhà.”
“Về nhà cái gì chứ! Cuối tuần chị phải đi tham gia liên hoan của công ty tụi chị, mấy người phụ nữ đó chắc chắn đều ăn mặc trang điểm lộng lẫy, chị không thể thua được.”
“Chị sẽ không thua, chị mặc gì cũng đẹp.”
“Chị khinh! Em ít gạt chị thôi.” Thời Du Văn nói: “Em lại không biết, người hiện tại công ty chủ yếu nâng đỡ chính là mấy người đó, đúng đúng đúng, bọn họ là nhóm nổi tiếng đầu tiên trên mạng không sai, nhưng cũng nên để cho người trẻ tuổi sau này có cơ hội đi, dù sao thì lần này chị nhất định phải lấy ra được một chút khí thế mới được, thế nào cũng phải khiến người ta chú ý tới chị.”
“Nhưng tuần này em thật sự đã đồng ý với mẹ là sẽ về nhà rồi.” Thiệu Càn Càn lấy một bên bao tay ra ấn ở Wechat: “Thế này đi, hỏi Phương Đàm xem, chắc là cậu ấy có thời gian rảnh đi với chị.”
Thời Du Văn liếc nhìn cô: “Ừ, vậy em giúp chị hỏi một câu.”
“Được.”
Khung chat của Phương Đàm vừa vặn ở phía dưới “em họ”, lúc này Thiệu Càn Càn mới nhớ tới mình cũng không nói chuyện gì với em họ nữa, có điều cậu ta cũng không trả lời lại cái gì, ừm… chắc là có việc, hiện tại việc học của học sinh cấp 2 cũng rất bận rộn.
Nghĩ như vậy, Thiệu Càn Càn ma xui quỷ khiến nhấn vào vòng bạn bè của “em họ”.
Ôi? Trống không?
“Em ấy về chưa, có rảnh không?” Thời Du Văn hỏi.
Thiệu Càn Càn lấy lại tinh thần: “Ừ ừ, chờ một chút.”
Vội thoát khỏi vòng bạn bè trống không của “em họ” để nhắn tin cho Phương Đàm, có điều lúc gửi tin nhắn Thiệu Càn Càn buồn bực nghĩ, em họ không phải là… chặn không cho cô xem chứ.
Buổi trưa ngày hôm sau, Thiệu Càn Càn chạy về nhà trước giờ cơm.
“Càn Càn, về rồi à, mẹ chuẩn bị cho con rất nhiều món ngon đó.” Vừa vào cửa liền nhìn thấy người phụ nữ bận rộn ở phòng bếp, chăm sóc thỏa đáng, dáng người thon thả, màu da lộ ra không tính là trắng là kiểu màu lúa mì mà người châu Âu ưa thích.
“Mẹ, lâu rồi không gặp mẹ, hình như mẹ hơi đen đi rồi.” Thiệu Càn Càn cười hì hì đi lên, từ phía sau ôm lấy eo của Cát Tình. Thiệu Càn Càn và mẫu thân đại nhân nhà mình đã hơn mấy tháng không gặp mặt rồi, cũng không phải vì cô không về nhà, mà Cát Tình là người viết bản thảo, khoảng thời gian trước bởi vì công ty muốn làm bản thảo sách du lịch nên bà cùng với đoàn đội đi đến châu Phi.
“Đen đi rồi đúng không, mẹ nói với ba con mà ba còn nói không có, ánh mắt gì vậy.”
“Trong mắt ba mẹ đẹp nhất mà, đen cũng cảm thấy đẹp.”
“Đi đi đi, ra phòng khách chờ đi, đừng ở đây ba hoa nữa.” Cát Tình ngoài miệng nói như vậy nhưng trên mặt lại tràn đầy ý cười.
Thiệu Càn Càn đáp lời, từ trong phòng bếp đi ra, Thiệu Quảng Ngữ ngồi ở phòng khách xem những cuốn sách cao thâm khó đoán của ông, nhìn thấy Thiệu Càn Càn tới thì mở miệng nói: “Càn Càn, bài trên lớp nghe có hiểu không?”
Thiệu Càn Càn: “Con…”
“Chị chắc chắn nghe không hiểu, hoặc là nói chị ấy vốn dĩ cũng không nghe!” Thiệu Càn Càn còn chưa kịp nói gì liền bị một tiểu tử thúi từ trong phòng đi ra cắt ngang.
Thiệu Càn Càn quay đầu liền nắm chặt lỗ tai cậu ấy: “Con mắt nào của em trông thấy chị không nghe hả, chị rất nghiêm túc lắng nghe có được không!”
“Ôi chị buông tay cho em! Thiệu Càn Càn! Còn không buông tay nữa em sẽ xách chị lên ném ra ngoài chị có tin không?!”
“Em dám?”
Sự thật chứng minh, Thiệu Khôn dám.
Thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, đã trổ mã đến 1 mét 8, mặc dù nhìn qua có chút ngây ngô, nhưng về ngoại hình thì hoàn toàn áp chế Thiệu Càn Càn 1 mét 6.
Cho nên Thiệu Càn Càn trực tiếp bị ném đến trên ghế sô pha.
“Thiệu Khôn! Chị liều mạng với em!” Thiệu Càn Càn kịp phản ứng nhặt lấy dép lê liền nhảy về phía trước, mà Thiệu Khôn đến cùng vẫn không dám thật sự ra sức với Thiệu Càn Càn, thế là bị Thiệu Càn Càn đuổi đánh khắp nơi.
“Được rồi được rồi, hai đứa các con đừng nghịch nữa.” Cát Tình mang tính tượng trưng từ phòng bếp đi ra nói một câu sau đó lại bận bịu đi làm việc của mình.
Thiệu Quảng Ngữ để sách xuống, nhìn hai người một cái, cau mày, tiếp tục cầm sách lên xem.
Hơn mười năm, đánh tới đánh lui, không cảm thấy kinh ngạc nữa.
Chửi không nổi nữa.
Làm ầm ĩ một hồi lâu, bởi vì ăn cơm mà kết thúc.
Trên bàn cơm, Thiệu Quảng Ngữ theo thường lệ tiến hành giáo dục tư tưởng với hai đứa con, nói từ học tập nói đến cuộc đời, lại nói từ cuộc đời nói về lời nói hành động của hai người bọn họ.
Thật vất vả mới trốn về phòng của mình, lúc Thiệu Càn Càn mở máy tính ra chuẩn bị xem video một lúc thì vừa vặn nhận được điện thoại của một đàn chị ở Câu lạc bộ Thể dục.
“Càn Càn, tối ngày mai câu lạc bộ của chị và Câu lạc bộ Văn nghệ cùng nhau ra ngoài liên hoan, em đi một chuyến đi.”
Thiệu Càn Càn khϊếp sợ: “Đàn chị chị tha cho em đi, em cũng không quen bọn họ đi làm gì chứ.”
“Trong nhà của chị có việc không đi được, em cũng biết con gái câu lạc bộ thể dục tụi chị hiếm như lá mùa thu, Trưởng câu lạc bộ nói chị nhất định phải gọi con gái tới, em coi như giúp chị một chút, cầu xin em đấy.”
“Nhưng mà…”
“Lần sau chị mời em ăn cơm!” Đàn chị nhẹ nhàng khuyên bảo: “Nếu không thì em có thể như thế này, chỉ đến cho có mặt, sau đó chuồn êm là được.”
“Chị xác định là có thể chuồn?”
“OK mà.”
…
Sau khi cúp điện thoại của đàn chị, Thiệu Càn Càn lâm vào trong sự sám hối “lúc trước thật sự là không biết chọn”, lúc đó năm nhất vừa mới vào trường nghe nói tham gia vào câu lạc bộ sinh viên được tính thêm học phần ngoài quy định, thế là cô hấp tấp gia nhập vào Câu lạc bộ Thể dục dễ qua phỏng vấn nhất.
Ở Câu lạc bộ Thể dục quả thật cũng xem như là nhàn rỗi, bình thường không có việc gì làm, chỉ là lúc ra ngoài liên hoan, thân là thành viên nữ của câu lạc bộ lúc nào cũng sẽ bị gọi đi, nói cho dễ nghe là đi cho đông đủ.
Trước kia có đàn chị che đậy cho Thiệu Càn Càn có thể lấy cớ các kiểu để không phải đi, lúc này tốt rồi, đàn chị không che đậy được, cô không đi cũng phải đi. Quả nhiên ra ngoài xã hội lăn lộn thì sẽ luôn có nhân quả báo ứng.
Sau khi xem phim truyền hình một lúc Thiệu Càn Càn lại nhận được tin nhắn.
Có điều lần này không phải là đàn chị, mà là “em họ” kia của Sở Trưởng, nhấn mở tin nhắn, nhìn thấy tin nhắn em họ nói: [Tối ngày mai ăn gà?]
Thiệu Càn Càn vẻ mặt đau khổ trả lời: [Không ăn được, chị có việc.]
[Việc gì.]
Thiệu Càn Càn: [Câu lạc bộ ở trường có liên hoan, phải đi.]
[Ờ.]
**
Lâm Gia Thố cất điện thoại tiếp tục ăn cơm.
Trương Thiên Lâm ngồi đối diện anh thấy vậy liền hỏi: “Ôi Càn Càn nói thế nào, ngày mai có hẹn được không.”
“Cô ấy có việc, không tới.”
“Được, xem ra cũng chỉ có thể có hai chúng ta chơi thôi.”
“Tớ cũng có việc.”
Trương Thiên Lâm trừng anh: “Vẫn là cậu đề nghị muốn giao lưu với đồng đội, sao bây giờ lại có việc rồi?!”
Lâm Gia Thố bình tĩnh gắp một miếng thịt: “Câu lạc bộ ở trường có liên hoan, bọn họ mời tớ đi.”
“Này này này cậu cho rằng vừa rồi tớ không nghe thấy cậu nói chuyện điện thoại à, không phải cậu từ chối nói không đi sao.”
“Đúng vậy, vốn dĩ không đi, nhưng vừa rồi bọn họ lại gửi tin nhắn tới.” Lâm Gia thố thuận miệng tìm một cái cớ. Vừa rồi anh từ chối là sự thật, liên hoan giữa các câu lạc bộ, Hội trưởng Hội học sinh cũng không phải là không đi không được, cho nên bọn họ cũng không ép anh. Cho nên, vừa rồi những người kia cũng không gửi tin nhắn nữa.
Chỉ là vì sao bản thân anh đột nhiên lại muốn đi… đại khái là người kia không có mặt, anh cảm thấy mình ở trong game sẽ bị Trương Thiên Lâm chế giễu đến chết mất.
A, tuyệt đối không thể cho Trương Thiên Lâm có cơ hội này được.
Cho nên anh vẫn là đi liên hoan thì tốt hơn.
Trương Thiên Lâm không biết suy nghĩ trong lòng Lâm Gia Thố, chỉ hung hăng muốn giữ anh lại: “Này, có gì hay mà đi, đừng đi, liên hoan gì đó có vui bằng ăn gà không.”
Lâm Gia Thố nghiêm trang: “Thân là Phó hội trưởng, bọn họ cần tớ, hơn nữa đều cực kỳ muốn tớ đi, đồng thời tớ cảm thấy tớ đi bọn họ sẽ vui vẻ hơn, cho nên tớ cảm thấy vẫn là đi thì tốt hơn.
Trương Thiên Lâm: “… Không làm ra vẻ thì sẽ không chết.”
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Gia Thố: Đi bữa liên hoan đó không vui bằng ăn gà.
Trương Thiên Lâm: Vậy mà cậu còn đi!
Lâm Gia Thố: Bởi vì tớ là Hội trưởng, tớ có trách nhiệm (Người bảo vệ anh ăn gà cũng đi liên hoan rồi, anh còn chơi cái gì nữa??)