Trả Lại Băng Gạc Cho Tôi

Chương 7: Đạn 5,56 milimet

Lâm Gia Thố vô cùng nghiêm túc giúp bọn họ giải quyết vấn đề, mà mấy người Kha Tiểu Duy từ lúc mới bắt đầu từ “Mẹ nó, chuyện gì vậy, Lâm Gia Thố vậy mà làm giúp chúng ta” biến thành “Cố gắng nghe, cố gắng học, không thể biểu hiện ra không có đầu óc trước mặt Lâm Gia Thố”.

Lôi Nhân Nhân lạnh mặt quay về chỗ ngồi của mình, Thiệu Càn Càn thì có chút ngại ngùng đứng bên cạnh Lâm Gia Thố.

“Các cậu khai thác thị trường rất nhanh, nhưng ở phương diện chiến thuật thì nghiên cứu sản phẩm bị chậm, sản xuất lạc hậu, sản phẩm tiêu thụ chỉ có một, thị trường lớn cũng vô dụng.”

Phương Đàm: “Đúng vậy, vừa rồi ai trong các cậu nhất định phải mở rộng thị trường châu Á?”

Các thành viên: “Thiệu Càn Càn.”

Lâm Gia Thố ngước mắt nhìn về phía Thiệu Càn Càn, cười như không cười.

Thiệu Càn Càn bị cái nhìn này của Lâm Gia Thố làm cho nghẹn lời trong cổ họng, cô không dám nhìn anh, chỉ có thể nhìn chằm chằm mấy người bạn xấu này nói: “Sao lại trách tớ rồi, vừa rồi lúc tớ nói các cậu cũng không kiên quyết từ chối mà.”

Phương Đàm: “Từ chối rồi.”

Thiệu Càn Càn: “Nhưng không kiên quyết!”

Phương Đàm: “Có người nào đó nói, thị trường ở châu Á cũng không có nhiều cạnh tranh, cho nên kiên quyết muốn mở rộng, cản cũng không cản được.”

Lâm Gia Thố: “Ừm, suy nghĩ thật xa.”

Thiệu Càn Càn: “…”

Lâm Gia Thố tiếp tục điều chỉnh từng mô hình dây chuyền sản xuất của bọn họ, vừa điều chỉnh vừa kiên nhẫn giảng giải, thế là Thiệu Càn Càn lên lớp vẫn luôn không nghe giảng vậy mà cũng đã hiểu hơn phân nửa.

“Được, bây giờ cũng tốt hơn rồi, mặc dù lợi nhuận vẫn không cao nhưng ít ra sẽ không phá sản.” Lâm Gia Thố từ vị trí đứng lên.

Kha Tiểu Duy: “Cảm ơn cậu!”

Lâm Gia Thố: “Không có gì.” Nói xong, anh đột nhiên nghiêng mắt nhìn về phía Thiệu Càn Càn: “Nghe hiểu chưa?”

Cả nhóm đều nghe anh “giảng bài”, sau khi kết thúc lại chỉ hỏi thăm Thiệu Càn Càn, Thiệu Càn Càn bị hỏi vẫn còn đang mơ màng: “Hả?”

“Nghe không hiểu?” Ánh mắt của Lâm Gia Thố và Thiệu Càn Càn đối diện nhau, thấy Thiệu Càn Càn không trả lời liền “tự kiểm điểm” nói: “Là tớ giảng có vấn đề gì sao?”

Thiệu Càn Càn vội vàng xua tay: “Không phải không phải, là bản thân tớ hiểu chậm.”

Thiệu Càn Càn phát hiện ra mình vừa nói như thế, khuôn mặt Lâm Gia Thố liền hiện lên ý cười, thoạt nhìn vô cùng vui vẻ.

Miêu tả loại vẻ mặt này như thế nào đây, chính là giống như bạn ngốc nghếch nhưng chính bạn lại không nhận ra, cậu ta liền có được cảm giác thỏa mãn vô cùng lớn.

Hả?

Đại thần đều là như vậy sao?

“Xem ra, thứ cậu không biết còn rất nhiều.” Lâm Gia Thố dùng ánh mắt an ủi nhìn Thiệu Càn Càn: “Có điều cũng không sao, đều bình thường cả.”

“…”

Thiệu Càn Càn nhìn Kha Tiểu Duy một cái, lại nhìn Phương Đàm một cái.

Đây là bị xem thường rồi??

Lâm Gia Thố thoạt nhìn vô cùng vui vẻ, lúc mọi người thấy anh vừa muốn quay người đi về phía nhóm của mình thì đột nhiên anh lại nói: “Ừ đúng rồi, bữa sáng mà hồi sáng cậu cho tớ rất ngon, mua ở đâu vậy?”

Bữa sáng… hồi sáng…

Kha Tiểu Duy xoẹt một cái trừng mắt nhìn về phía Thiệu Càn Càn.

Mà bạn học bên cạnh nghe nói như vậy cũng kinh ngạc nhìn về phía hai người.

Không sai, rất nhiều người từng đưa bữa sáng cho Lâm Gia Thố, nhưng bình thường Lâm Gia Thố đều từ chối rất uyển chuyển, không có lần nào là thật sự nhận. Nhưng lúc này, cậu ta lại ăn bữa sáng mà Thiệu Càn Càn mua cho sao!

Ánh mắt của quần chúng lóe lên ánh sáng vô cùng bát quái.

Thiệu Càn Càn cảm thấy dưới loại ánh mắt này mình không khác gì bị bánh xe thay nhau nghiền ép, thế là lúc cô mở miệng lần nữa có vẻ hơi gian nan: “Ở cổng trường có tiệm bánh mì tên là ‘Wait’…”

“Vậy à, vậy cảm ơn.”

“Không cần…”

**

Lâm Gia Thố cuối cùng cũng trở về nhóm của mình, Thiệu Càn Càn vừa mới ngồi xuống vị trí của chính mình liền bị Kha Tiểu Duy nhéo một cái.

“Lừa đảo! Tên lừa gạt!” Kha Tiểu Duy hạ giọng nói.

Thiệu Càn Càn: “Tớ có thể giải thích, bữa sáng hồi sáng kia…”

“Tớ không nghe tớ không nghe, Thiệu Càn Càn cậu nói đi, cậu khi nào thì vụиɠ ŧяộʍ quen thân với Lâm Gia Thố như vậy!”

Thiệu Càn Càn hết sức vô tội: “Oan quá chị hai, cậu nhìn ra tớ và cậu ta thân ở chỗ nào vậy?”

Kha Tiểu Duy hừ một tiếng: “Chính là có, ăn bữa sáng của cậu, còn giúp chúng ta giải quyết vấn đề khó, hơn nữa! Sau cùng cậu ấy chỉ hỏi cậu có hiểu hay không, sao cậu ấy không hỏi tụi tớ có hiểu hay không.”

Vẻ mặt Thiệu Càn Càn hoảng sợ: “Đây chỉ là trùng hợp, còn có bữa sáng kia, đó là vì trên đường tới tớ đυ.ng phải ba tớ, ông ấy làm thế nào cũng phải bắt tớ đưa cho cậu ta! Cậu xem, thầy Thiệu ra sân, Lâm Gia Thố dám không nhận à.”

Kha Tiểu Duy vỗ vỗ Phương Đàm: “Ôi chao cậu tin không?”

Phương Đàm từ trên xuống dưới quét qua Thiệu Càn Càn vài lần: “Không tin cũng phải tin, nếu không thì có thể là cái gì, Lâm Gia Thố có ý với Thiệu Càn Càn à.”

Thiệu Càn Càn mặt không biểu tình: “Tớ xin cậu đừng nói nữa, tớ còn đang muốn ở trường chúng ta sống lâu mấy năm.”

Kha Tiểu Duy cười ra tiếng: “Ha ha ha ha ha.”

Buổi tối, sau khi Lâm Gia Thố mở cuộc họp trong Hội học sinh thì quay về ký túc xá.

Tắm rửa thay quần áo xong, anh ngồi trước bàn học, tiện tay mở máy tính ra.

Đúng lúc này, điện thoại di động vang lên.

“A lô.”

“Gia Thố, cậu ở nhà hay là ở trường vậy?”

“Ở trường.”

“Vậy à, vậy cậu có muốn tới nhà tớ chơi không.” Trương Thiên Lâm ở đầu bên kia điện thoại nói.

Lâm Gia Thố: “Không đi, hôm nay hơi mệt.”

“Chậc, tuổi còn trẻ sao lại luôn nói mệt, thân thể này của cậu không được cho lắm.”

Lâm Gia Thố: “Mỗi tuần tớ đến phòng tập thể thao bốn lần, cậu thì sao, một lão trạch nam không cần ra khỏi cửa?”

Trương Thiên Lâm: “… … …”

“Có việc gì không, không có thì cúp đây.”

“Trời ạ… có có có, muốn hỏi xem cậu và Càn Càn thế nào rồi.”

Lâm Gia Thố sửng sốt: “Cái gì thế nào?”

“Lúc các cậu chơi game với nhau không phải rất vui vẻ sao, thế nào? Ngoài đời vẫn chưa có gì à, đợi đã… không phải là còn chưa nói chuyện đấy chứ?”

“Sao lại chưa nói chuyện,” Lâm Gia Thố sung sướиɠ cười: “Hôm nay lên lớp còn nghiền ép trí thông minh của cậu ấy.”

Trương Thiên Lâm: “Hả? Cái gì?”

Lâm Gia Thố dựa lưng vào ghế ngồi, lười biếng nói: “Thiệu Càn Càn học văn hóa không được cho lắm, sss… có điều cũng bình thường, dù sao thì mỗi người đều có sở trường riêng đúng không, trong game cậu ấy có thể thắng tớ không có nghĩa là phương diện khác cũng có thể thắng tớ, đúng không?”

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng mang theo ý không thể tưởng tượng nói: “Cho nên là cậu lại phát bệnh rồi sao?”

Lâm Gia Thố: “?”

Trương Thiên Lâm đỡ trán: “Sao bệnh cũ của cậu vẫn chưa sửa được, người khác thắng cậu một lần là phải thắng lại đủ kiểu đúng không.”

“Có ý kiến?”

“Không không không, cậu là Lâm đại thiếu gia, tớ nào dám có ý kiến.”

Ngoài miệng nói như vậy, ánh mắt lại sắp trợn đến lên trời rồi.

Quen biết hơn mười năm, Trương Thiên Lâm từ nhỏ đã cùng Lâm Gia Thố quấn lấy nhau. Người khác không hiểu rõ anh, anh ta sao lại không hiểu được. Tính tình của Lâm Gia thố chính là kiểu phong cách do gia đình kinh doanh dạy ra, tranh cường háo thắng không chịu thua, cái kiểu mà bạn lấy đi của anh một miếng thịt thì anh nhất định phải cướp đi của bạn một mâm thịt.

Từ nhỏ đến lớn, thành tích của Lâm Gia Thố vẫn luôn đứng nhất ở vị trí cao nhất, tựa như đứng trên đỉnh của Kim Tự Tháp.. Không đúng, không chỉ có thành tích, phương diện khác anh cũng sẽ không cho phép mình lép vế, nếu có một ngày có người khiến anh ở thế yếu, vậy anh chắc chắn sẽ dùng các loại phương pháp đòi về

Trương Thiên Lâm cúp điện thoại, yên lặng chia buồn với chính mình.

Sống ở bên cạnh người này nhiều năm như vậy thật sự không dễ dàng.

Ôi… người mà trong lòng cực đoan như vậy mọi người lại cảm thấy cậu ta lương thiện lại đáng yêu. Cũng phải, người này vô cùng biết cách làm thế nào để lộ ra vẻ mặt vô hại thiện lương trước mặt người khác, người không quá quen sẽ chỉ cảm thấy người này vô cùng lễ phép,dễ ở chung, nhưng quen rồi thì sẽ biết, căn bản không có chuyện như thế.

**

Mấy bạn cùng phòng từ bên ngoài trở về đúng lúc Lâm Gia Thố ấn mở livestream của Thiệu Càn Càn, Thiệu Càn Càn không giống với những nữ streamer khác, cô chưa từng mở video livestream, mãi mãi cũng chỉ livestream bằng giọng nói, cho nên có rất nhiều dân mạng nói, Tiểu tiên nữ bán vỏ dưa có thể là một cú có gai.

“Ôi Gia thố, sao cậu lại xem cái này, cậu cũng chơi PUBG à?” Ngôn Viễn ngồi xuống bên cạnh anh.

Lâm Gia Thố lấy một bên tai nghe xuống: “Có người bạn rủ tớ chơi, nên xem một chút.”

Ngô Viễn: “Ừ, tớ nghe nói là rất vui, mấy phòng sát vách ngày ngày đều ra quán net nghe nói là laptop không chứa nổi game này.”

“Ừm.” Máy tính mà Lâm Gia Thố để ở ký túc xá là Macbook Air Thuận tiện dùng cho làm việc bình thường, cũng không thích hợp để chơi game này, lúc đó đến chỗ Trương Thiên Lâm cũng là bởi vì tất cả thiết bị của anh ta đều chuyên nghiệp lại còn có sẵn.

Có điều, mấy ngày nữa vẫn nên trang bị một cái máy tính tốt một chút đặt ở ký túc xá để thuận tiện cho việc chơi hơn.

Lúc Lâm Gia Thố nghĩ đến việc này thì trong tai nghe đang truyền đến tiếng cười khó chịu của Thiệu Càn Càn: “Sao giờ tôi chơi game mọi người đều phải nói đến em họ rồi? Hả? Tôi nhắc đến em ấy trước, có sao? Không phải tôi nhìn thấy đồng đội cướp K98* của tôi nên biểu đạt cảm xúc sao, nếu em họ ở đây, chắc chắn sẽ nhường cho tôi, đúng vậy, đúng vậy em họ là tốt nhất, đáng yêu nhất rồi.”

(*: Một loại súng bắn tỉa trong game PUBG.)

Lâm Gia Thố giống như đang liếc máy tính: “Tớ không có mặt nên biết khen rồi?”

Ngô Viễn: “Hả?”

“Không có gì.” Lâm Gia Thố hắng giọng một cái, yên lặng đeo tai nghe bên kia lên.

Ngô Viễn không hỏi nhiều, đứng dậy đi tắm rửa. Tắm xong phát hiện ra Lâm Gia thố còn đang xem livestream game, anh ta vỗ vỗ vai một bạn cùng phòng khác: “Ôi, cũng ta cũng tải trò này đi.”

“Được, thấy Gia Thố xem vui vẻ như vậy, game này đoán chừng rất vui.”

“Vậy sao.” Ngô Viễn vừa lau tóc vừa nhìn về phía Lâm Gia Thố, quả nhiên, Lâm Gia Thố xem livestream mà nụ cười bên miệng kia vẫn chưa tắt.

“Xem ra là thật sự thú vị…”

**

Một khoảng thời gian sau đó, Thiệu Càn Càn lại nhiều lần xách theo Lâm Gia Thố chơi game, mà kỹ thuật của Lâm Gia Thố cũng đột nhiên tăng mạnh dưới các kiểu trào phúng của cô.

Một ngày nào đó hai người vừa ăn gà một lần xong, Thiệu Càn Càn đột nhiên hỏi: “Này em họ, chị cũng dạy em nhiều như vậy rồi, có phải em nên gọi một tiếng sư phụ không?”

Lâm Gia Thố suýt chút nữa cho rằng mình nghe lầm: “Sư phụ? Cậu chiếm tiện nghi của tôi?”

“Ôi đứa trẻ này sao lại như vậy chứ? Trở mặt không quen biết à, uổng cho chị còn mang em đấy, gọi một tiếng sư phụ thì thế nào.”

Lâm Gia Thố: “Một con nhóc như cậu còn đòi làm sư phụ.”

“Con nhóc?! Em một cọng lông cũng chưa mọc mà dám gọi chị như vậy?”

Lâm Gia Thố lập tức phản bác: “Ai chưa mọc lông? Cọng nào cũng mọc đủ rồi!”

Thiệu Càn Càn: “???”

Lâm Gia Thố: “???”

Lâm Gia Thố: “…”

Thiệu Càn Càn: “…”

Tác giả có lời muốn nói:

Trương Thiên Lâm: Hello tớ quấy rầy một chút, hai người đang nói lông lá gì vậy?

Thiệu Càn Càn: … … Cút.