Trả Lại Băng Gạc Cho Tôi

Chương 5: Đạn 9 milimet

Hai buổi tối thứ ba và thứ năm của đại học năm 2 có tiết tự học buổi tối, hội học sinh còn đi tuần tra ngẫu nhiên. Nói thật ra, năm nhất có giờ tự học cũng đã khiến sinh viên một bụng lửa giận rồi, đại học năm 2 vẫn có thì thật không phải người thường có thể chịu được, cho nên chính sách này vẫn luôn có người đề nghị hủy bỏ, thế là dưới không khí này, tiết tự học buổi tối thật ra không phải vô cùng nghiêm ngặt.

Thiệu Càn Càn ngồi một tiết, sau khi làm xong bài tập mà buổi sáng giáo viên môn tài chính mới giao đúng lúc nhận được tin nhắn Wechat của Trương Thiên Lâm.

[Càn Càn! Chuyện gì vậy, từ hôm qua đến giờ vẫn chưa online!]

Thiệu Càn Càn đặt bút xuống, bắt đầu trả lời: [Hôm qua học cả ngày!]

[Bây giờ có tới không, mọi người nhớ cậu ~]

[Ai? Sở Trưởng sao?]

[… … Không, tớ, còn có khán giả của tớ.]

[Cút đi.]

[Thế nào! Tớ không bằng Sở Trưởng như vậy à!]

[Ngay cả em họ Sở Trưởng cậu cũng không bằng.]

[??? Cái đồ cùi bắp đó sao so được với tớ.]

[Đừng nói nữa.]

[Được rồi, vậy tớ không nói nhiều nữa, cậu sớm online một chút đi, Sở Trưởng có việc không đến, có điều cũng không sao, em họ của Sở Trưởng tới]

[…]

Sau khi Thiệu Càn Càn gửi mấy gói biểu cảm cuộc đời không còn gì lưu luyến liền nhét điện thoại vào trong túi.

“Phương Đàm, tớ muốn chuồn trước.”

“Về chơi game à.”

“Chậc.” Thiệu Càn Càn liếc nhìn Phương Đàm đang xem phim truyền hình trên điện thoại: “Tớ đây là đi kiếm tiền!”

Phương Đàm ờ một tiếng: “Muốn đi thì đi nhanh lên.”

“Vậy đợi lát nữa nếu có người đến ký tên thì nói giúp tớ là tớ đi vệ sinh rồi, buổi tối kiểm tra phòng ở ký túc xá cũng nhớ nói một tiếng.”

“Biết rồi biết rồi, không ít lần giúp cậu làm chuyện thất đức này rồi.”

“Cậu tuyệt nhất, mua ~”

“Bớt buồn nôn đi.”

Thiệu Càn Càn vẫn giả vờ ở bên cạnh Phương Đàm nói lời buồn nôn một lúc.

Chuông tan học chưa vang lên, cô để lại sách trên bàn, làm bộ mình muốn đi vệ sinh, đứng dậy đi ra khỏi phòng học.

Thiệu Càn Càn đi ra từ cửa sau, Lâm Gia Thố và mấy nam sinh ngồi ở vị trí cạnh cửa, anh nhìn thấy cô đi ra ngoài, rũ mắt nhìn màn hình di động.

Lúc này màn hình điện thoại đang hiểu thị tin nhắn của Trương Thiên Lâm: [Mau tới mau tới, anh Quỷ Quỷ và chị Càn Càn muốn dẫn cậu đi ăn gà rồi!]

Lâm Gia Thố: “…”

“Gia Thố, đề bài buổi sáng cậu làm xong chưa? Chớ xem một chút.” Nam sinh ngồi bên cạnh nhích người tới gần nói.

Lâm Gia Thố tiện tay ném sách và bản nháp cho cậu ta: “Đợi lát nữa tiện thể giúp tớ mang sách về ký túc xá đi.”

“Ôi chao? Cậu muốn trốn tự học à?”

“Ừm.” Lâm Gia Thố vỗ vỗ vai của bạn cùng phòng Ngô Viễn: “Buổi tối kiểm tra phòng giúp tớ giải quyết một chút.”

Ngô Viễn lấy tai nghe ra: “Cậu muốn về nhà à.”

Nhà của Lâm Gia Thố ở thành phố này, cho nên sẽ thường xuyên về nhà, Ngô Viễn cũng không cảm thấy kinh ngạc.

Lâm Gia Thố ừm một tiếng, đi ra khỏi phòng học.

Lầu dạy học vào buổi tối rất yên tĩnh, ánh đèn hành lang trải dài, không có bất kỳ ai. Thiệu Càn Càn đi đến đầu cầu thang, vừa muốn đi xuống liền thoáng thấy bóng người lặng yên không tiếng động xuất hiện sau lưng.

“Mẹ…”

Nó.

Tiếng chửi thề mới thốt ra một nửa liền thấy rõ bóng người lại gắng gượng nuốt xuống, Thiệu Càn Càn sửng sốt một chút, dời sang bên cạnh mấy bước: “Khéo quá.”

Lâm Gia Thố: “Khéo.”

“Cậu đây là… trốn giờ tự học?”

“iểu tình của cậu như vậy là sao?” Lâm Gia Thố nhìn dáng vẻ khϊếp sợ của cô buồn cười nói: “Không phải cậu cũng vậy à.”

Thiệu Càn Càn cười khan hai tiếng: “Ha ha, hiếm thấy cậu cúp học…”

Một mảnh yên tĩnh.

Không ai đáp lời nữa.

Thiệu Càn Càn vốn định chờ anh đi trước, thế nhưng dường như anh không có ý muốn đi trước.

Lâm Gia Thố: “Cậu không đi sao?”

Thiệu Càn Càn: “Tớ đi chứ.”

“Vậy cậu còn chờ gì vậy.”

“Tớ đây không phải là lễ phép để cậu đi trước à.”

“Vậy à, thật ra ai đi trước cũng vậy,” Lâm Gia Thố dường như nở nụ cười, thấp giọng lẩm bẩm một câu: “Dù sao thì đều phải chờ.”

“Cái gì?”

“Không có gì” Lâm Gia Thố vẫn đi xuống cầu thang trước: “Đi trước đây.”

Đi được mấy bậc, lại giống như nghĩ tới cái gì đó quay đầu lại: “Thiệu Càn Càn, cậu chậm chạp như thế sẽ bị những người trong Hội học sinh bắt được đấy.”

Thiệu Càn Càn ờ một tiếng, đi theo anh xuống dưới lầu: “Nếu như bắt được, Phó hội trưởng Hội học sinh có mở cửa sau không?”

Bước chân của Lâm Gia Thố dừng lại, quay đầu nhìn cô: “Trong mắt cậu, tớ sẽ làm mấy việc thiên vị trái luật như vậy?”

“Không chỉ vậy.”

“Cái gì?”

“Còn cố tình vi phạm.”

“…”

Cùng Lâm Gia Thố một trước một sau đi ra khỏi cổng trường, Lâm Gia Thố gọi xe, rất nhanh liền rời đi. Thiệu Càn Càn đi bộ quay về nhà thuê ở bên ngoài.

Lúc mở cửa đi vào, Thời Du Văn đang ở trong phòng khách livestream.

“Cảm ơn Lamborghini của Bảo Bảo.”

“A vậy sao, hôm nay tôi đặc biệt trang điểm đấy ~”

“Trang điểm ngày hôm nay sao, son môi là Tom Ford đỏ đậm kia, rất đẹp sao? Ha ha ha đó là đương nhiên, gần đây tôi thích cây son đó nhất.”

“Cảm ơn phần quà mà Tiểu Tiên tặng ~”

Thiệu Càn Càn đã quen với dáng vẻ kệch cỡm lúc livestream cô ấy rồi, trực tiếp lướt qua cô ấy đến phòng tắm tắm rửa một cái. Lúc tắm xong đi ra Thời Du Văn vừa kết thúc livestream.

Thế là, cô ấy một giây trước còn Bảo Bảo trước Bảo Bảo sau dịu dàng ngọt ngào các loại một giây sau liền rống lên hai tiếng với Thiệu Càn Càn: “Em về đúng lúc, bà đây đói lắm rồi, chúng ta ra ngoài ăn thịt nướng*!”

(*: Nguyên văn là 撸串: tuốt xiên: ý chỉ ăn đồ nướng, thịt và đồ ăn được xiên trên một cây que trúc dùng động từ tuốt mang tính hình tượng để làm sinh động hóa. Mọi người ngồi ở quán ven đường, trò chuyện vui vẻ, hưởng thụ đồ ăn ngon, cực kỳ thoải mái, rất được sự yêu thích của mọi người.)

Thiệu Càn Càn: “Gọi thức ăn ngoài giao tới đi, em phải đi gϊếŧ người rồi, không tuốt được.”

“Cũng được, em muốn ăn gì.”

“Có thịt là được, nhiều thịt một chút.”

“… Béo chết em.”

Đồ ăn ngoài rất nhanh được giao đến, Thiệu Càn Càn quả thật có chút đói bụng, ăn một bữa no mới vào phòng mở máy tính.

Đăng nhập trò chơi và YY, phát hiện ra Quỷ Ca không online.

Thiệu Càn Càn lập tức gửi Wechat: [Người đâu?]

Quỷ Ca: [Xin lỗi xin lỗi, đột nhiên có việc gấp, tớ phải đi ra ngoài một chuyến.]

[A…]

[Có điều cũng không sao, em họ đã đến rồi! Hai người các cậu chơi trước đi!]

[Hả? Thật không?]

[Thật, thực lực của cậu ấy cậu cũng biết mà, mang cậu ấy một chút.]

Thiệu Càn Càn nhớ tới thực lực của em họ liền cảm thấy muốn cười, lúc vừa định trả lời Quỷ Ca thì đột nhiên nghe thấy bên kia tai nghe truyền đến giọng nói của “em họ”.

“Sao cậu lại chậm như vậy.”

Thiệu Càn Càn đóng khung chat với Quỷ Ca lại, hắng giọng một cái rồi nói: “Hả? Sao chị lại chậm rồi?”

“… Không phải Trương Thiên Lâm sớm bảo cậu online rồi à.”

Thiệu Càn Càn sửng sốt một hồi mới phản ứng lại được Trương Thiên Lâm là chỉ Quỷ Ca: “Ờ là thế này, vừa rồi chị đói bụng, cùng bạn cùng phòng ăn đồ nướng xong mới tới.”

Bên kia tai nghe dừng lại một hồi lâu, sau đó lại nói: “Cậu ấy nói tối nay tới muộn một chút cậu biết chứ.”

“Biết, đã nói với chị rồi.”

“Ừm, vậy bây giờ cậu có chơi không.”

“Chơi chứ, lên đi.”

Nói thế nào cũng là em họ của Sở Trưởng, quan hệ tốt với em họ làm tròn lên chính là có quan hệ tốt với Sở Trưởng.

Cho nên em họ nói chơi, vậy chắc chắn là phải chơi.

Khu vực chờ vào game, chơi hai người.

Thiệu Càn Càn còn nhớ rõ lần trước chơi em họ đáp đất không lâu liền biến thành hòm gỗ: “Em họ à, đợi lát nữa em đi theo chị biết không, đừng chạy lung tung.”

Lâm Gia Thố: “Đi theo cậu nhặt đồ thừa sao.”

“Không phải đâu em họ, chị nhất định sẽ nhường em, em nói em thích súng gì, chị nhìn thấy nhất định sẽ gọi em.”

Lâm Gia Thố: “… Cậu đừng có gọi em họ em họ nữa.”

“Hả? Vậy chị gọi em là gì?”

Bàn tay đặt trên bàn phím của Lâm Gia Thố cứng lại, anh suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ nói: “Được rồi… cậu cứ gọi tùy ý đi.”

“Được.”

Trò chơi bắt đầu, máy bay bay qua bên trên hòn đảo nhỏ.

Thiệu Càn Càn: “Chiến lược hôm nay của chúng ta là nông thôn vây quanh thành thị.”

“???”

“Ây… đơn giản hơn một chút chính là bắt đầu tìm từ khu nghèo, chị sợ chúng ta đi thẳng tới thành phố lớn em sẽ trực tiếp chết.”

Bên kia tai nghe, Lâm Gia Thố híp híp mắt: “Trong mắt cậu tôi yếu như vậy à.”

“Đúng vậy! Có điều em đừng lo lắng, chị nhất định sẽ để em còn sống đàng hoàng.”

“… Ờ.”

Thiệu Càn Càn mở livestream, đám dân mạng nghe thấy lời bảo đảm son sắt như vậy của Thiệu Càn Càn thì “lo lắng” một trận.

[Qua Qua lại kéo em họ rồi? Ông trời ơi một người kéo à.]

[Quỷ Ca và Sở Trưởng hôm nay không có mặt à?]

[Qua Qua cố gắng chống đỡ!]



Thiệu Càn Càn nhìn một đợt bình luận nói: “Yên tâm, lúc tôi dùng hai tay bắt đầu chơi trò này toàn bộ PUBG đều phải run rẩy, sao tôi lại không kéo được em họ chứ.”

[6666666]

[Cho nên hôm qua là chơi một tay đó (mặt mỉm cười)]

[Lời khoe khoang này tôi suýt chút nữa là tin rồi.]



Trò chơi chính thức bắt đầu, Thiệu Càn Càn và Lâm Gia Thố nhảy đến nơi vùng ngoại ô thưa thớt người.

Mặc dù ở đây ít đồ nhưng hai người từ từ đi từ vùng ngoài cũng lấy được không ít thứ.

“Mẹ nó em họ, ở đây có mũ cấp 3! Em mau tới đây lấy!”

“Tới ngay.”

Lâm Gia Thố từ trong một căn nhà nhảy ra chạy đến trong phòng Thiệu Càn Càn, nhưng sau khi tìm được mũ cấp 3 đội lên thì đột nhiên bất động: “Của cậu là mũ cấp 1?”

“Đúng vậy.”

“Tôi không cần nữa.” Lâm Gia Thố bỏ đi mũ cấp 3 rồi đi ra bên ngoài.

Thiệu Càn Càn: “Này này này em đi đâu vậy, nhặt mũ cấp 3 lên đi!”

“Cậu đội đi.”

“Hả?”

“Mạng của cậu quan trọng hơn tôi.”

“…”

Rõ ràng là giọng nam có chút ngây ngô, nhưng giờ phút này lại khiến trong lòng người nghe nhảy lên một cái.

Thiệu Càn Càn đứng tại chỗ sửng sốt mấy giây.

Trong trò chơi này, nhường đồ là thứ hầu như không tồn tại. Mấy lần trước cướp mũ cấp 3 với Quỷ Ca, lấy súng để ngay đầu của cậu ta mà cũng không thể cướp nó được.

Bình luận:

[Bây giờ lứa sinh sau 2000 đều biết tán tỉnh như vậy sao?!]

[Em họ có chút đẹp trai đó.]

[Ôm tim.]

[Trai thẳng cũng động lòng rồi, em họ, đi theo anh một trận!]

[Qua Qua có tiền đồ một chút, đừng bị một thằng nhóc trêu chọc mà không nhúc nhích được có được không!]



Thiệu Càn Càn không nhìn thấy tiếng lòng thầm lặng của quần chúng, yên lặng nhặt mũ cấp 3 lên đi ra khỏi nhà.

“Em họ, em mấy tuổi rồi.”

Lâm Gia Thố: “Làm gì.”

“Biết thả thính như thế, có phải ở trường học thường xuyên dụ dỗ con gái không.”

“Nói hươu nói vượn.”

“Ôi chao trẻ con bây giờ biết nói chuyện như thế, vừa rồi chị cũng suýt nữa là động lòng rồi!”

“???”

“Mạng của chị quan trọng như vậy sao ha ha ha, em họ em thật là biết nói chuyện, nếu em lớn thêm mấy tuổi nữa chị nhất định sẽ gả cho em.” Thiệu Càn Càn nói xong cười ha ha.

Lâm Gia Thố bên này nghe vậy thì sửng sốt một chút, anh nhìn nhân vật trong máy tính đang ở bên ngoài tường rào lén lén lút lút, nhạt nhẽo nói: “Nghĩ nhiều rồi, ý của tôi là cậu chết rồi ai tới cứu tôi.”

Nói nhớ tới dáng vẻ giật mình sợ hãi của cô lùn ở đầu cầu thang tối nay...

Sao lúc ở trên mạng và ngoài đời có thể khác nhau nhiều như vậy, lúc đó thoạt nhìn cẩn thận, ở trong game ngược lại to gan vô cùng.

Lâm Gia Thố bĩu môi, xùy, còn gả cho tớ, nếu là ở ngoài đời, cho cậu mấy lá gan cậu mới dám nói lời kiểu này.

**

Vòng bo co lại đến thành R* bên này, số người sống sót còn lại 20 người.

(*: Thành R là tên tiếng Trung của Rozhok trong bản đồ Erangel của PUBG.)

Thiệu Càn Càn không biết tính toán trong lòng của người bên kia tai nghe, chỉ biết là… em họ vậy mà vẫn chưa chết.

“Em họ, kỹ thuật của em hình như có chút tiến bộ.”

“Cậu cảm thấy tôi không học được à.”

“Không có không có không có, quả nhiên là em họ của Sở Trưởng, chính là thông minh.”

“Liên quan gì đến cậu ta, tôi tự dựa vào chỉ số thông minh của mình.” Giọng nói vô cùng ghét bỏ.

Thiệu Càn Càn ngượng ngùng, con trai tuổi dậy thì thật đúng là tự có suy nghĩ: “Đúng đúng đúng, chỉ số thông minh của em cao, chỉ số thông minh của em cao, tương lai chắc chắn là một người tài giỏi, hoàn toàn không cần chị…”

Vừa dứt lời, liền nghe trong tai nghe truyền đến tiếng nói thiếu chút nữa nổ màng nhĩ.

“Má! Thiệu Càn Càn! Tới đây tới đây tới đây, trên lầu có người! Có người!”

Hầy… xem ra cách “hoàn toàn không cần chị” vẫn còn một khoảng cách lớn.

Thiệu Càn Càn trấn định nói: “Có người thì em đánh đi! lúc này thông minh thì làm được gì!”

“Tôi… đánh cái rắm, cậu qua đây, bọn họ có hai người!”

Thiệu Càn Càn: “Kêu daddy đi chị sẽ lập tức tới.”

Lâm Gia Thố: “???” Thiệu Càn Càn gan chó của cậu lớn như thế sao!

“Ha ha đùa thôi, cậu là em họ mà! Nào nào nào, ở đâu?”

“Hướng 125…”

“Thấy rồi!”

Thiệu Càn Càn vèo vèo vèo ném mấy trái lựu đạn vào bên trong mấy cái cửa sổ.

“Lùi ra sau một chút, yên tâm, chị sẽ không để bọn họ làm em bị thương dù chỉ một sợi lông.”

Lâm Gia Thố theo bản năng giương khóe miệng lên, nhưng một giây sau lại cảm thấy bây giờ cười là lạ ở chỗ nào đó, thế là lại mất công đè lại: “Xùy, nói mạnh miệng.”

Aiguapi đã gϊếŧ chết Ubegag bằng lựu đạn.

Aiguapi đã gϊếŧ chết 789889ddddd bằng lựu đạn.

Không nói khoác lác, cô ném mười trái lựu đạn vào trong đó, cuối cùng ép cho hai người trong phòng kia không có chỗ nào để trốn, ào ào bị nổ chết.



Sau khi gϊếŧ hai người kia, Thiệu Càn Càn không tự giác nhíu mày: “Vừa rồi em gọi chị là cái gì?”

Lâm Gia Thố dừng lại, lúc này mới phát hiện ra dưới tình thế cấp bách mình đã gọi thẳng tên cô: “Ờ… Trương Thiên Lâm nói với tôi tên của cậu.”

Thiệu Càn Càn: “Chẳng trách, có điều tên nhóc nhà em có chút lễ phép đi, phải gọi là chị.”

“… Không thể nào.”

“Sao lại không thể nào, một học sinh cấp 3 như em, chị chắc chắn lớn hơn em.”

“Ai nói với cậu tôi là học sinh cấp 3?”

“Mẹ nó, chẳng lẽ là học sinh cấp 2?”

Lâm Gia Thố: “…”

Lâm Gia Thố chẳng buồn trả lời vấn đề này, mà anh không lên tiếng đại khái ở chỗ Thiệu Càn Càn liền biến thành ngầm thừa nhận.

Thế là Lâm Gia Thố phát hiện ra, mấy trận tiếp theo trong lúc chiến đấu, bản thân mình được bảo vệ đủ kiểu.

“Cẩn thận! Đến bên cạnh chị! Chị cho em thuốc!”

“Má ai đánh em? Tên chó nào? Làm hại mầm non tổ quốc sao? Chị đi gϊếŧ hắn!”

“Em họ, em họ em có giáp cấp 3 không, trong hòm này có một cái, tới mặc vào.”

“Đi nhặt đi, đi nhặt đi, đừng sợ, chị đỡ đạn cho em, tới một người gϊếŧ một người.”

“Em họ, hắn nằm xuống rồi, em có muốn bắn trả lại cho thoải mái không?”

“Em họ em làm bài tập xong chưa, sau này nhớ làm bài tập xong rồi hẵng đến chơi game.”



Cảm giác này đối với Lâm Gia Thố mà nói quá mới mẻ, bởi vì từ nhỏ đến lớn không có chuyện gì mà anh cần người khác tới giúp đỡ che chở anh mới có thể làm được toàn vẹn. Hiện tại, anh lại cần một cô gái bảo vệ?

A, thú vị.

Lúc Trương Thiên Lâm làm xong việc quay lại thì nhìn thấy Lâm Gia Thố ngồi trước máy vi tính đang chơi rất vui vẻ, anh ta lặng lẽ đi tới, vừa định vỗ vai Lâm Gia Thố thì đột nhiên nhìn thấy biểu tình kỳ quái trên mặt người nào đó.

Chính là kiểu muốn cười nhưng lại hết sức kiềm chế.

“Thắng rồi sao, sao lại vui vẻ như vậy?”

Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả: Ngược lại thì không có thắng, chỉ là người ta cảm thấy được một cô gái bảo vệ rất mới mẻ rất thú vị.

Trương Thiên Lâm: Thú vị sao! Nếu tôi được cô ấy bảo vệ, vậy thì trái tim trong vài phút liền vỡ thành mảnh vụn có được không, những người bình luận kia đều nói tôi ăn bám! Thú vị chỗ nào!!

Tác giả: … Cậu không hiểu.