Lúc các bạn bên nhau, so với bây giờ hình như cái gì cũng không có. Khi đó các bạn có thể gọi điện thoại nhưng cước phí điện thoại lại quá đắt, vì vậy các bạn chuyển sang gửi tin nhắn. Một ngày gửi đi mấy chục tin, so với bây giờ thì chiếc điện thoại khi đó thật sự rất đáng thương, chỉ vài trăm tin là đã đầy bộ nhớ, chứ chưa nói đến hình ảnh.
Bạn còn đau lòng xóa đi một vài tin không liên quan. Bạn lặp lại rất nhiều lần, cảm thấy tin nào cũng đều rất đặc biệt, cuối cùng nghĩ ra một cách, bạn sao chép những tin nhắn đã gửi vào một cuốn sổ, bạn nghĩ rằng những thứ này xứng đáng để bạn trân trọng suốt đời. Nhưng thời gian trôi qua, cuốn sổ đó từ lâu đã không còn thấy nữa.
Các bạn cuối cùng cũng đã chia tay nhau rất lâu rồi, lâu đến mức bạn có cảm giác hoài nghi rằng các bạn có thật là đã từng bên nhau.
Điện thoại di động bây giờ bộ nhớ cả mấy chục G, thậm chí là hơn nữa. Tin nhắn cũng không còn quan trọng, đa số là tin thoại, hoặc gọi điện thoại. Nhưng tất cả đều không còn được trân trọng như lúc trước, bởi vì mọi thứ đến quá dễ dàng.
Rảo bước trên vỉa hè, nhìn thấy những phong cảnh tươi đẹp, náo nhiệt là có thể tiện tay chụp một bức ảnh, gửi chia sẻ với bạn bè. Bạn nghĩ rằng đó là những điều quá đỗi đương nhiên, nhưng có lúc cũng sẽ đượm chút buồn, người mà mình muốn chia sẻ nhất, thì chẳng có cách nào để liên lạc.
Ngày tốt nghiệp, bức hình tặng nhau có lẽ chẳng tìm thấy nữa rồi. Năm đó bạn yêu người đó nhiều như vậy, các bạn thậm chí đến một bức ảnh cũng chẳng có, thật đau lòng thay cho bản thân mình lúc đó. Nếu như ảnh tốt nghiệp cũng được tính là ảnh chung thì tốt rồi.
Có lẽ điều đó chẳng còn quan trọng, nó mãi mãi chỉ là hoài niệm mà thôi. Nhưng thật ra ký ức của chúng ta luôn là sai. Không gặp nhau một thời gian dài, chúng ta sẽ dần dần quên đi dáng vẻ của người ấy. Bạn thậm chí phải tỉ mỉ chắp vá hình ảnh về người ấy, và bỗng nhận ra mọi thứ đều mơ hồ quá thảy.
Nếu như có thể giữ lại một tấm hình lúc đó, đối với bạn mà nói, cũng đã là hết sức mãn nguyện và vô cùng trân trọng.
Nuối tiếc, mãi mãi là nuối tiếc, đặc biệt là đối với những chuyện đã qua, giống như chụp ảnh chung vậy, chỉ sợ là chẳng còn cơ hội nữa.
Cứ cho là một ngày nào đó các cậu sẽ tương ngộ, hai người trung niên cẩn trọng đứng cạnh nhau, ngượng ngùng nở nụ cười, làm sao có thể hăm hở như năm đó? Tình yêu cũng giống như sinh mệnh của bạn, bạn của lúc đó khắp người đều tỏa ra hào quang, còn bạn của sau này, chắc sẽ chẳng còn được như thế.
Nhìn thấy những bức ảnh trong bộ sưu tập điện thoại bây giờ, chúng đều tinh xảo và rõ nét, chỉ có mình bạn biết rằng, trong lòng bạn luôn có một nỗi niềm mãi mãi không bù đắp được. Nếu như có một tấm hình chung, có lẽ bây giờ bạn đã có thể hồi tưởng quá khứ.
Không như hiện tại, cho dù bạn nhớ những gì đã từng, cũng không có ai chứng minh được những gì đã từng đó thật sự đã xảy ra, và nhiều năm sau này, đến cả bạn cũng không nhớ rõ nữa, đã từng có hai người yêu nhau, và bỏ lỡ nhau.
Ý nghĩa của Ảnh và hiện thực chính là, nó có thể lưu giữ lại bầu trời năm ấy của các bạn. Ở đó các bạn mãi mãi yêu nhau, mãi mãi không chia xa. Nó có thể chứng minh, các bạn đã từng yêu nhau thật sự, chỉ như vậy mà thôi.