Tôi đã từng rất yêu người ấy, nhưng đó đã là quá khứ rồi. Từ bỏ chuyện này, cũng giống như mắc một trận cảm cúm nặng. Lúc mới bắt đầu không thể dự liệu được, để rồi một ngày nào đó mới hiểu ra. Sau này thì đau đầu, khó chịu cả người, ghét nhất là phải uống tất cả mọi loại thuốc. Cảm giác từ bỏ một người, thật ra còn khó chịu gấp trăm lần cảm cúm. Bởi vì cảm cúm thì có thể chữa lành, còn tình cảm mất rồi thì không thể.
Những người từng nuôi thú cưng sẽ biết, từ khi bắt đầu chăm sóc cho đến cuối cùng không thể tách rời. Việc mỗi khi về nhà, có đối tượng để bầu bạn, chơi đùa hằng ngày, tình cảm theo năm tháng dần tăng lên. Nếu như một ngày con vật nhỏ đó mắc bệnh hoặc là ra đi mãi mãi, bạn sẽ buồn bã vô cùng, bạn thậm chí còn muốn đem thứ quý giá nào đó của bản thân để đổi lấy sức khỏe của nó.
Thú cưng còn như thế, con người thì không cần nói nữa. Ngày ngày sống chung, những thói quen không bao giờ thay đổi, thái độ nói chuyện hứng thú hay chán ghét, đều đồng bộ một cách siêu cấp với người ấy. Bạn thậm chí còn nghĩ rằng, sẽ chẳng thể nào tìm được người nào phù hợp đến thế. Có lúc bạn giống như một tiên nữ, tin tưởng người này một cách khờ dại, còn được gọi là “những anh hùng thế giới đi trên đám mây bảy màu”.
Điều đáng tiếc nhất đó là vị anh hùng này cuối cùng cũng không thể bảo vệ người khác. Đáng chế nhạo hơn khi bản lĩnh của người này là bạn dạy cho.
Sự tiếp xúc đầu tiên giữa người với người, chính là sự va chạm vào nhau. Giống như hai hòn đá, vẫn đi một mình theo một cách đặc biệt và không chịu thỏa hiệp. Nếu như không vì bên trong tồn tại cái gọi là tình yêu, thì chẳng có ai tình nguyện vì một người không liên can mà thỏa hiệp.
Thời gian trôi qua, khuyết điểm dần ôm lấy ưu điểm, ưu điểm bổ trợ cho khuyết điểm, hai người lúc đầu xem ra chẳng mấy phù hợp, dần dần ngầm hiểu nhau như một người, khiến người người ngưỡng mộ, người người tiếc nuối không nỡ.
Tôi nhớ một người bạn từng nói, thời gian đẹp nhất giữa yêu và chia tay là ba tháng. Bởi vì ba tháng là thời gian vừa đủ để không ràng buộc nhau, mọi cảm giác mới mẻ đều có. Hai người đều giống như những quả trứng gà vừa mới bóc vỏ, tươi mới như nhau, đâu có thời gian đẽo gọt khuyết điểm của đối phương là gì, nhìn thấy đều là điểm tốt của nhau. Sau ba tháng khuyết điểm và bất đồng sẽ hiện rõ.
Mặc dù như thế có chút cực đoan, nhưng vẫn có một chút hợp lý. Chán ngán đa phần bắt đầu từ lúc thân thuộc, bởi vì ngay cả khi bịt mắt lại bạn vẫn đoán được đối phương muốn nói gì, muốn làm gì, thậm chí một nốt ruồi ở đâu trên cơ thể cũng nhìn thấy rất rõ ràng, thì thử hỏi mới mẻ và thần bí có cách gì đến được. Nhưng không ai có thể đổi người mới mỗi ngày, ai cũng muốn giữ lại cho mình điều gì đó.
Thói quen và sự thân thuộc này giống như nước chảy trên đá, mưa thấm xuống đất – lẳng lặng diễn ra. Bạn thậm chí chưa kịp bất ngờ thì đã chìm sâu vào đó. Nói chứ nếu không có bất ngờ, không có thần bí, nếu thật sự người này và bạn chia tay thì sẽ giống như loại bỏ đi một lớp da hoặc lấy đi vài cái xương. Đây không phải là nói quá, khuếch đại. Nếu đã trải qua điều này với nhiều người khác nhau, mới hiểu được sự đau đớn, chua sót sâu thẳm bên trong.
Bởi vì từ đó trở đi, dù làm gì bạn cũng nhớ đến người đó, ăn món gì ngon liền nghĩ rằng người đó cũng thích món này, nhìn thấy áo quần đẹp liền nghĩ rằng người đó mặc lên nhất định rất đẹp, trước một khung cảnh lãng mạn cũng muốn cùng người đó hưởng thụ. Dần dần bạn sống như sống cho hai người vậy, nỗi buồn này chỉ có bạn mới hiểu.
Bởi vì bạn chưa từng chia sẻ những điều này, tôi cũng không muốn hỏi cặn kẽ lý do tại sao lại chia tay lặng lẽ như vậy, bởi vì trên đời này chẳng có đúng sai tuyệt đối. Tôi tin rằng mỗi một sự lựa chọn đều có lý lẽ riêng, tôi cũng nghĩ rằng, mỗi một sự phân biệt nào đó đều được suy nghĩ rất cẩn thận. Vì vậy, bạn không cần phải tiếc nuối một mối tình đã qua, ngoại trừ việc cố gắng tiếp nhận, bạn chẳng còn cách nào khác.
Nó giống như việc bạn đang đi trên đường và gặp một người đến nói chuyện với bạn, bạn thậm chí còn muốn tiếp tục câu chuyện với đối phương, nhưng đến trạm rồi, người ta phải xuống xe, bạn không có lý do gì để giữ đối phương ở lại. Trong tình cảm cũng như vậy, bạn không thể vì bạn không nỡ, bạn không nguyện ý, bạn vẫn còn yêu mà trói buộc người ta. Làm như vậy là phi lý và không thực tế, có thể bạn sẽ níu kéo được một đoạn nhưng sau tất cả, đối phương vẫn muốn rời đi.
Có nhiều điều không nói ra có thể là một vết sẹo, nói ra rồi thì như câu nói đầu môi, đau buồn chỉ có mình bạn hiểu, người khác sao rõ được.
Mặc dù bạn đã từng rất yêu người đó, nhưng không sao… tất cả đều qua rồi.