“Tôi đoán chắc rằng bạn đã hơn một lần nhớ đến tôi, nếu như lúc đầu chúng ta không chia xa, bây giờ sẽ như thế nào nhỉ…”
Tôi đoán chắc rằng bạn đã hơn một lần nhớ đến tôi, nếu như lúc đầu chúng ta không chia xa, bây giờ sẽ như thế nào nhỉ.
Cách nghĩ này là do con người suy nghĩ ra, một khi không còn ở cạnh nhau nữa, thì lại hoài niệm, không có gì có thể quay trở về nữa rồi. Có lẽ bạn đang trên đường đi làm về, thấy một đôi tình nhân đi ngang qua bên cạnh, bạn sẽ cảm thấy thật giống với người đó, nếu như các bạn đang đi dạo phố, thì có lẽ cũng là dáng vẻ đó.
Khi bạn bận rộn hoàn thành mọi công việc, thời gian giải trí ngày chủ nhật, bạn muốn đi xem một bộ phim, mua vé cho một người xem và ngồi ở một góc rạp chiếu. Bạn thậm chí còn xấu tính muốn mua số ghế ngồi giữa các cặp tình nhân để tách họ ra. Cảm giác sảng khoái với cách trả thù nhỏ nhặt như thế này có thể an ủi bạn bạn phần nào.
Nhưng nghĩ lại, nếu như là bạn thì bạn cũng không hy vọng có ai đó ngăn cách bạn và người bạn yêu. Sau đó một mình bốc bỏng ngô và xem hết một bộ phim, ra khỏi rạp chiếu phim đến một người để thảo luận về tình tiết phim cũng không có, quạnh quẽ, buồn tẻ, thảm thương.
Bước trên con đường ồn ào náo nhiệt, mỗi một cặp tình nhân vai kề vai đi lướt qua bạn đều khiến bạn nhớ đến người đó, người đó đang làm gì nhỉ? Đang bận gì nhỉ? Có giống bạn đang nhớ đến người đó không? Thật ra trong lòng bạn hiểu rằng, sao có thể như vậy được, người ta sớm đã có niềm vui mới, bây giờ chỉ còn một mình bạn là vẫn chưa thể thoát ra được mà thôi, bạn cảm thấy bản thân thật ngốc nghếch.
Có lẽ sau này bạn cũng sẽ tìm được một người, các bạn tranh cãi, các bạn vui cười, nhưng trong một khoảnh khắc nào đó, đột nhiên bạn nhớ đến khung cảnh này của ngày xưa, bạn và người ấy đã từng làm, thậm chí đã từng nói những lời y hệt như vậy. Bỗng nhiên bạn thấy đau lòng, khung cảnh sau bao năm vẫn thế, chỉ là người bên cạnh đã khác, bạn không biết đó là vấn đề của người ấy hay là vấn đề của bạn.
Bạn sẽ ngưỡng mộ nhưng ông bà lão cùng nhau đi chợ, bởi vì bạn đã từng nghĩ đến cảnh tượng ấy không biết bao lần. Chỉ là bên cạnh bạn bây giờ chẳng có ai cả, hoặc nếu có thì cũng là một người khác rồi. Thời gian tàn nhẫn, thế sự khó đoán.
Lúc đi mua sắm, bạn có thể nhìn thấy một bộ áo quần nào đó, một đôi giày nào đó, và cảm thấy thật phù hợp với người ấy. Tất cả mọi thứ của đối phương bạn đều nắm rõ trong lòng bàn tay, chỉ là không thể dự liệu được khi nào các bạn sẽ chia xa. Dần dần bạn phát hiện, tất cả những thói quen của người ấy bất giác đã trở thành thói quen của bạn. Bạn không phải là người yêu của người ấy, mà đã trở thành người ấy.
Nếu như các bạn không chia xa, chắc bây giờ đã kết hôn rồi nhỉ? Hoặc thuận lợi hơn thì con của các bạn đã chào đời. Các bạn đã từng tranh luận với nhau sẽ đặt tên gì cho con mình, lòng bạn tràn đầy hạnh phúc chờ đợi ngày đó, và rồi kết quả của sự chờ đợi lại là sự chia xa.
Tất cả những điều đó đều khiến bạn bất ngờ, bạn không có cách nào từ chối nó đến, cũng không có cách nào khống chế được sự chia xa. Điều duy nhất có thể an ủi bạn đó là, các bạn đã từng yêu, và bạn chưa từng hổ thẹn với lương tâm, như vậy là đủ rồi.
Nếu như có thể gặp lại người ấy, nhớ nói với người ấy rằng:
“Không ai có thể nói rằng, tình cảm không ở bên nhau thì tất cả đều không phải là sự thật. Bạn đã từng đau lòng là sự thật, đã từng rơi nước mắt vì người ấy là sự thật, đã từng nghĩ sẽ đi cùng người ấy suốt một đời cũng là sự thật.”
Cho dù đến cuối cùng, chúng ta có ra sao đi nữa… bạn hãy nhớ rằng, tôi đã từng đối xử tốt với bạn, tất cả đều là thật.