Chỉ còn một trăm ngày là đến kỳ thi đại học. Trong giai đoạn chạy nước rút cuối cùng này, các học sinh càng cảm nhận được áp lực lớn hơn. Một tuần một bài thi nhỏ, nửa tháng một kỳ thi lớn, thời gian tự học buổi tối của từ hai tiết học tăng lên ba tiết học.
Mỗi ngày đều có vô số đề thi giảng không hết và vô số bài thi làm không xuể, ngay cả ngày cuối tuần có thể thở hắt ra một hơi cũng bị nhà trường kiên quyết trưng dụng để học bổ túc thêm cho học sinh.
Lớp 12 là khoảng thời gian tối tăm trước khi trời sáng, là khoảnh khắc cá chép vượt vũ môn, mỗi người đều bức thiết chờ đợi những ngày nhàm chán này nhanh chóng trôi qua, không đến mức suốt ngày đi sớm về khuya, chỉ mong được thấy sớm chiều.
Chiều thứ bảy, vừa kết thúc một đợt thi thử, thời tiết âm u suốt nửa tháng cuối cùng hôm nay cũng quang đãng. Tranh thủ lúc chưa có thành tích, các học sinh có thể nhàn hạ thở d.ốc một khoảng thời gian.
Sau khi rời khỏi trường thi, Bùi Tử Dập đi thẳng tới sân bóng rổ chiếm vị trí. Vì kỳ thi này mà đã lâu rồi Tôn Học Văn không cho họ chơi bóng rổ, nếu còn không tranh thủ thời gian vận động một lát thì xương cốt cả người cậu ấy sẽ bị hóa đá mất thôi.
Kỳ Nhiên được giáo viên giữ lại để giúp giáo viên rà soát bài thi. Di động trong túi cứ đổ chuông mãi không ngừng, cứ cách hai phút Bùi Tử Dập lại gọi điện cho anh để kêu anh mau đến đây, đám đàn em lớp 11 kêu gào đòi tỷ thí kỹ thuật chơi bóng với họ.
Kỳ Nhiên chỉ trả lời một chữ “ừ”, động tác vẫn thong dong như trước.
Lúc Kỳ Nhiên đến sân bóng rổ đã là nửa giờ sau, Bùi Tử Dập đang đấu solo với đội trưởng đội bóng rổ khối 11, quả bóng được di chuyển trên tay cậu ấy bị đối phương cướp mấy lần, khiến cậu ấy cực kỳ khó chịu. Thấy Kỳ Nhiên đã đến, cậu ấy lập tức kêu tạm dừng, vừa lau mồ hôi vừa chạy về phía anh.
“Mé nó, cậu làm gì nãy giờ vậy? Nếu còn không đến thì thằng em kia sắp bị ông đây hành chết rồi.”
Kỳ Nhiên bật cười, ném chai nước khoáng mua trên đường vào lòng cậu ấy: “Phải không? Sao tôi thấy cậu bị người ta áp chế gắt gao thế nhỉ?”
Bùi Tử Dập vặn nắp chai, nốc từng ngụm từng ngụm, chợt nghe thấy câu này thì suýt nữa bị sặc. Cậu ấy lau miệng, ném chai nước vào ngăn đựng bên ba lô: “Cậu không vạch trần tôi thì chết à? Đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa, mau cởϊ qυầи áo lên sân khấu đi. Cho bọn gà kia biết được sự ăn ý của sao “Sao Song Tử” trường trung học số 6 chúng ta, đập chết tụi nó trong tích tắc!”
“OK, lại đây đi.” Kỳ Nhiên nhướng mày. Tính ra đã lâu rồi anh cũng không chạm vào bóng rổ, thật sự có hơi ngứa tay.
Tháng ba thời tiết đã dần dần ấm lại. Anh cởi khóa kéo của áo đồng phục, bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng giản dị, cổ áo hơi thấp nên có thể thấp thoáng thấy được nửa khúc xương quai xanh, gương mặt rạng rỡ chói mắt không giấu nổi khí chất thiếu niên.
Sau khi khởi động đơn giản, hai người trở về sân bóng, kêu nam sinh cùng khối lập thành một đội bắt đầu trận tỷ thí không giống bình thường với đám đàn em khối 11.
Tổ hợp “Sao Song Tử” đối chiến với đội bóng rổ khối 11, đội hình thần tiên kiểu này rất hiếm khi được gặp, trận đấu vừa bắt đầu không lâu đã thu hút rất nhiều nữ sinh dừng chân ở đây.
Kỳ Nhiên chơi tiên phong, Bùi Tử Dập chơi hậu vệ. Dẫn bóng, chuyền bóng, úp rổ, hai người phối hợp cực kỳ ăn ý, chẳng mấy chốc đã kéo giãn điểm số.
Lúc nghỉ ngơi giữa trận, Kỳ Nhiên dẫn dắt đồng đội thảo luận chiến thuật, đang nói chuyện thì bỗng một đoạn hội thoại tán gẫu bất thình lình lọt vào tai anh.
“Ê Trương Trí, tao nhớ mày bảo là đang theo đuổi Từ Tri Tuế lớp 12/1 mà nhỉ? Sao sau đó không thấy động tĩnh gì hết vậy?”
“Con nhỏ đó hả? Thôi, đừng nhắc đến nó nữa! Con nhỏ đó chính là một con đĩ.”
Cụm từ này như một tiếng sấm nổ vang giữa trời quang ngay giữa sân bóng rổ, Kỳ Nhiên và Bùi Tử Dập đồng loạt ngoảnh đầu, ánh mắt dần dần lạnh lẽo.
Trương Trí hoàn toàn không nhận thấy tình hình chung quanh mình, lười biếng ngoắc ngón tay đòi chai nước của người bên cạnh.
Bạn bè cũng kinh ngạc với thái độ thay đổi đột ngột của cậu ta, hỏi tiếp: “Không phải chứ? Trông nhỏ đó thuần khiết lắm mà?”
Uống nước xong, Trương Trí ném chai nước trả lại người kia, gác cánh tay lên hàng ghế sau, vắt chéo chân lắc lư, khinh thường nói: “Thuần khiết cái búa. Nhỏ đó là cái xe buýt, đứa nào thích cũng lái được. Hồi trước ông đây không biết sự thật nên mới bị bề ngoài của nhỏ đó lừa gạt. Mày đoán xem chuyện là thế nào? Nó bị người ta ngủ từ hồi cấp 2 rồi!”
“Thật không thế?” Nam sinh đối diện cau mày, nghi ngờ cậu ta không chiếm được nên muốn hủy hoại thanh danh của con gái nhà người ta.
Trương Trí hừ một tiếng: “Tao lừa mày thì có ích lợi gì? Tao nói cho mày biết nhé, con nhỏ đó…”
Bên kia, vẻ mặt bình tĩnh của Kỳ Nhiên xuất hiện khe nứt, đôi mắt đã biến thành đỏ ngầu trong những câu nói chướng tai đó, bàn tay đặt bên người lặng im nắm chặt thành nắm đấm, khớp ngón tay trở nên trắng bệch.
Anh âm thầm cắn răng, nhúc nhích cổ tay cứng đờ, một tia tàn nhẫn hiện lên dưới đáy mắt: “Bùi Tử Dập, tôi đã ngứa mắt cậu ta từ rất lâu rồi.”
Bùi Tử Dập xắn tay áo, bẻ khớp ngón tay kêu răng rắc, cười lạnh: “Trùng hợp lắm, đã lâu rồi ông đây không đánh nhau với đứa khác.”
…
Kỳ Nhiên và Bùi Tử Dập đánh Trương Trí một trận, chuyện này bị lan truyền ồn ào ầm ĩ, nghe nói cảnh tượng lúc đó rất hỗn loạn, hai người đè Trương Trí xuống đất đánh đến mức cậu ta bị chảy máu, không thể chống cự.
Sau vụ này, Trương Trí về nhà vừa khóc vừa càn quấy, ba cậu ta dẫn theo một đám họ hàng vây quanh phòng giáo dục đạo đức, ép giáo viên phải đưa ra một lời giải thích.
Bất đắc dĩ, chủ nhiệm giáo dục đành phải gọi điện thoại mời cả phụ huynh của Kỳ Nhiên và Bùi Tử Dập đến trường.
Chuyện này bản thân Trương Trí vốn đã sai lầm, lại thêm Tôn Học Văn cực kỳ bao che học sinh của mình, thế nên ông ấy cũng không cần hỏi rõ ràng nguyên do sự việc. Mặc dù đám Kỳ Nhiên đánh người là sai lầm nhưng học sinh lớp mình, nhất là cô bé Từ Tri Tuế có thành tích học tập xuất sắc và hạnh kiểm tốt tuyệt đối không thể bị người khác bắt nạt vô duyên vô cớ.
Thái độ của hai bên đều rất kiên quyết, thầy chủ nhiệm giáo dục cực kỳ nhức đầu. Tuy nhiên trong sự kiện này, ông ấy cũng có tâm tư riêng, học sinh giỏi mấy năm hiếm gặp như Kỳ Nhiên và Bùi Tử Dập nếu như bị xử phạt theo lời của người nhà họ Trương trong thời điểm này thì khó tránh khỏi sẽ ảnh hưởng tới trạng thái tâm lý của họ lúc thi cử, đến lúc đó tỷ lệ thi đậu đại học bị giảm sút, không bảo đảm tiêu chuẩn thì ai sẽ chịu trách nhiệm?
Ông ấy tốn rất nhiều miệng lưỡi mới ém chuyện này xuống, cuối cùng quyết định yêu cầu hai bên đều nhận lỗi với nhau, viết bản kiểm điểm là xong.
Nhưng Tôn Học Văn lại nói rằng muốn cho họ xin lỗi cũng được, nhưng Trương Trí cũng cần thiết nhận lỗi với nữ sinh bị cậu ta bịa đặt nói xấu.
Không tán được con gái nhà người ta thì âm thầm nói xấu bịa chuyện sau lưng người ta, chuyện này nói ra ngoài cũng đủ mất mặt. Người nhà Trương Trí tự biết mình đuối lý nên cuối cùng ngay cả xin lỗi viết kiểm điểm cũng giảm bớt, coi như chuyện này chưa từng xảy ra.
Tuy nhiên bởi vì nội quy trường học nghiêm ngặt nên chủ nhiệm giáo dục vẫn thông báo về sự kiện này trong lễ chào cờ thứ hai đầu tuần, đồng thời phê bình nghiêm khắc học sinh phạm lỗi.
Nghe tin Kỳ Nhiên và Bùi Tử Dập đánh nhau, cả trường đều ồ lên, còn Từ Tri Tuế thì ngây ra như phỗng.
Cũng không phải là cô không phát hiện tin đồn vô căn cứ lan truyền khắp trường học trong khoảng thời gian này, lúc đi trên đường cứ có cảm giác có người chỉ trỏ sau lưng mình, ánh mắt mọi người nhìn mình cứ thấy là lạ. Vì thế cô còn buồn bã một khoảng thời gian, hơn nữa đoán được kẻ đầu têu vụ này là ai nhưng cô cũng nhanh chóng nghĩ thoáng. Cái gọi là lời đồn sẽ không ảnh hưởng tới người trong sạch, cô không cần thiết bị ảnh hưởng tới tâm lý ôn tập chỉ vì chuyện này.
Nhưng hiện tại, Kỳ Nhiên lại đánh nhau với người khác? Hơn nữa người kia còn là Trương Trí?
Trái tim cô đập thình thịch, hô hấp cũng trở nên rối loạn, không nhịn được mà suy đoán lý do họ đánh nhau có phải liên quan tới mình hay không?
Nếu Kỳ Nhiên thật sự đánh nhau vì mình thì có phải chứng minh cậu ấy cũng để ý tới mình đúng không nhỉ?
Cô kìm nén gợn sóng trong lòng. Sau khi về phòng học, cô giả vờ như lơ đãng hỏi Kỳ Nhiên: “Đang yên đang lành sao các cậu lại đánh nhau với Trương Trí?”
Khóe mắt Kỳ Nhiên còn có vết thương, nghe vậy, động tác thu dọn đồ đạc của anh chợt khựng lại, phản ứng vừa hờ hững vừa lạnh nhạt: “Không có gì, ân oán cá nhân thôi.”
Ân oán cá nhân? Hai người họ thì có ân oán cá nhân gì? Theo cô biết thì trước kia Kỳ Nhiên và Trương Trí chưa bao giờ giao lưu với nhau, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì đó trên sân bóng rổ?
Từ Tri Tuế còn định hỏi tiếp nhưng Kỳ Nhiên lại không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện này, ngước mắt nhìn thẳng vào cô: “Còn chuyện gì nữa không?”
Ánh mắt của anh không có độ ấm, thậm chí mang theo sự xa cách lạnh lùng như một chậu nước đá đổ ập xuống đầu khiến trái tim nóng bỏng của Từ Tri Tuế lập tức lạnh buốt.
Không biết vì sao, hôm nay Kỳ Nhiên lại cho cô cảm giác rất xa lạ. Mặc dù bình thường tính cách của anh vốn thuộc loại ít nói nhưng chưa bao giờ chết lặng, khiến người ta cảm thấy khó tiếp cận như hôm nay.
Từ Tri Tuế thầm nghĩ có phải anh vẫn đang giận vì chuyện đánh nhau không nhỉ? Nhưng Bùi Tử Dập lại cứ như thể chưa từng xảy ra chuyện gì, đi đâu cũng hô hào, bốc phét hôm đó mình trâu bò cỡ nào.
“Không… Không có.”
Từ Tri Tuế im lặng lùi về chỗ ngồi của mình. Không lâu sau Bùi Tử Dập vừa huýt sáo vừa về lớp, thấy Từ Tri Tuế hoàn toàn ỉu xìu, cô cũng hỏi lại Bùi Tử Dập một câu tương tự như thế.
Bùi Tử Dập sờ mũi, vẻ mặt chột dạ: “Cậu đừng suy nghĩ nhiều, ông đây chỉ đơn giản là ngứa mắt cậu ta, nhân tiện trút giận giúp cậu thôi.”
“Có phải tôi còn nên cảm ơn cậu không?”
Từ Tri Tuế mặt ngoài mỉm cười mà trong lòng không cười, Bùi Tử Dập cũng không nhận ra cô đang mỉa mai mình, mặt dày mặt dạn nói rằng: “Đừng khách sáo, ai bảo cậu là bạn cùng bàn với tôi làm chi.”
Từ Tri Tuế: “…”
…
Tiết học đầu tiên buổi sáng là môn toán của Tôn Học Văn. Vừa vào cửa, ông ấy đã kêu Kỳ Nhiên phát giấy đăng ký thi Đại học tận tay mỗi bạn học sinh, hơn nữa dùng nửa tiết học để dặn dò học sinh nên điền thông tin vào giấy đăng ký như thế nào. Mỗi một học sinh chỉ có một tờ giấy nên không thể điền sai.
Tôn Học Văn đứng trên bục giảng dặn dò từng câu từng chữ, Kỳ Nhiên lại ngẩn người nhìn giấy đăng ký thi đại học.
Anh nhớ lại cuối tuần trước, bởi vì Kỳ Thịnh Viễn đi công tác ở nước ngoài, ông nội lại chân cẳng bất tiện nên thực tế là trợ lý của Kỳ Thịnh Viễn đến phòng giáo dục ra mặt giải quyết phiền phức giúp anh.
Trên đường về, trợ lý nhận mấy cuộc điện thoại, nghe lời nói của đầu dây bên kia là hình như tập đoàn W lại phái người đến công ty bàn chuyện thu mua, nhân viên trong công ty không biết nên làm thế nào nên kêu trợ lý mau chóng trở về.
Trợ lý cảm thấy áp lực rất lớn, cúp điện thoại rồi tháo mắt kính, mệt mỏi đè lên ấn đường.
Kỳ Nhiên chợt nghĩ đến điều gì đó, bèn hỏi: “Tình hình hiện tại của công ty bất lợi lắm hả?”
Trợ lý quay sang, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Anh ta ngẫm lại, chắc là chủ tịch Kỳ đã kể hết mọi chuyện trong công ty cho con trai nên anh ta không che giấu nữa, thở dài nói: “Đúng vậy, có thể nói là cục diện khốn khó nhất từ trước đến nay. Bởi vì chuỗi cung cấp nguyên vật liệu bị cắt đứt nên trước mắt ngay cả việc sản xuất sản phẩm cũng thành vấn đề. Lần này chủ tịch Kỳ đi công tác là sang Nhật Hàn tìm kiếm đối tác mới, chẳng qua trước mắt vẫn chưa thấy có tin tức gì.”
Kỳ Nhiên nắm chặt bàn tay: “Vậy còn bộ phận kỹ thuật thì sao? Trong khoảng thời gian này có đột phá nào không?”
Trợ lý nở nụ cười trào phúng, lắc đầu: “Hoàn toàn không thể trông cậy vào họ. Công việc nghiên cứu và phát minh vốn đã khó khăn, huống chi kỹ thuật sản xuất đều nằm trong tay số ít doanh nghiệp nước ngoài. Muốn tự cung tự cấp mà không có thiết bị tinh vi thì không thể nào làm được. Công ty đối thủ nắm được nhược điểm này của chúng ta nên âm mưu đuổi Thịnh Viễn ra khỏi thị trường, bên phía tập đoàn W cũng bắt đầu tạo áp lực cho chúng ta, bỏ ra một số tiền lớn chào mời mấy nhân viên nghiên cứu của công ty chúng ta, rất nhiều nhân viên không thấy hy vọng nên đã quyết định nhảy việc sang công ty khác.”
Nghe xong, Kỳ Nhiên lâm vào im lặng thật lâu. Xương mi mắt phải không biết là vì bị thương hay vì lý do nào khác mà lúc này bỗng co giật đau nhói.
Trợ lý không phát hiện sự khác thường của cậu, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ lẩm bẩm: “Nếu công ty chúng ta có nhân tài kỹ thuật của riêng mình, có thể tự nghiên cứu phát minh thì mọi vấn đề sẽ được giải quyết một cách dễ dàng. Chẳng qua đám người ra nước ngoài du học, chỉ cần học đến một độ cao nào đó thì rất hiếm có ai chịu về nước. Haizz, doanh nghiệp Trung Quốc, con đường thành công còn nhiều trắc trở lắm…”
…
“Được rồi, cất giấy đăng ký giữ gìn cho kỹ vào, sáng mai thống nhất nộp lên văn phòng của thầy. Bây giờ lấy đề thi của các em ra, thầy tiếp tục giảng bài cho các em.”
Giọng nói cao vυ't của Tôn Học Văn đánh thức Kỳ Nhiên từ trong hồi ức. Anh nhìn chằm chằm đơn đăng ký thi đại học một lát, sau đó gấp nó lại rồi bỏ vào ba lô của mình.
Buổi tối về nhà, đèn phòng khách còn sáng, ông cụ Kỳ đang ngủ gật trên xích đu trong thư phòng, tay cầm một tờ báo kinh tế mới đọc được một nửa, chăn lông mỏng đắp trên đùi ông cụ đã rơi xuống đất vì xoay người.
Kỳ Nhiên bước tới, nhặt chiếc chăn lông mỏng lên giũ bụi rồi rón rén đắp lên người ông nội.
Già rồi nên giấc ngủ cũng nông, chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay cũng bừng tỉnh, ông cụ Kỳ ngồi dậy với ánh mắt còn ngái ngủ, nhìn chằm chằm Kỳ Nhiên thật lâu mới nhận ra cháu trai của mình đã đi học về.
“Cháu về rồi, ông có để lại bữa khuya cho cháu trong bếp đấy, để ông bưng ra cho cháu nhé.” Ông cụ cúi đầu tìm dép lê.
“Không cần đâu ông, cháu không đói bụng, cháu chỉ muốn trò chuyện với ông thôi.” Kỳ Nhiên kéo chăn đắp trên đùi cho ông cụ.
Gió lạnh thổi vào từ khe cửa sổ, phả vào mặt buốt giá, cơn buồn ngủ của ông cụ đã biến mất gần hết, nở nụ cười ôn hòa nói: “Ừ, đã lâu ông không trò chuyện với Tiểu Nhiên nhà mình. Cháu không chê ông nội lải nhải là được.”
“Không đâu.” Kỳ Nhiên nở nụ cười rất nhẹ, song đáy mắt lại không có một chút ý cười.
Ông cụ lặng lẽ quan sát anh một lát, thấy vẻ mặt anh đầy nặng nề, ông ấy biết anh có tâm sự nên từ tốn nói: “Cháu có chuyện gì thì cứ nói với ông già này. Mặc dù ông cổ hủ không theo kịp suy nghĩ của thanh niên các cháu nhưng tuổi tác của ông ở đây, trải đời cũng nhiều hơn các cháu, ít nhiều gì cũng có thể nói rõ đạo lý cho cháu biết.”
Kỳ Nhiên im lặng, ngồi xổm xuống trước mặt ông nội, gác hai tay lên đầu gối ông ấy, lưỡng lự thật lâu cuối cùng cũng lên tiếng: “Ông ơi, cháu muốn ra nước ngoài du học.”
Trái tim ông cụ Kỳ không khỏi đập thình thịch. Ông ấy híp mắt, liên tưởng đến sự khác thường của anh hai ngày nay, cuối cùng ông cụ cũng hiểu: “Vì chuyện của công ty ba cháu phải không?”
Kỳ Nhiên gật đầu.
“Nhưng ông còn nhớ, hồi trước trường học lý tưởng của cháu là thi vào Đại học Viện khoa học Trung Quốc.”
Kỳ Nhiên cụp mi mắt, vẻ mặt lộ ra một chút buồn bã, giọng trầm thấp đầy buồn bã: “Nhưng cháu không muốn trơ mắt nhìn công ty sụp đổ. Đó là tâm huyết của cả đời ba mẹ cháu.”
Ông cụ Kỳ tất nhiên hiểu rõ khúc mắc của anh. Kể từ khi Thư Tĩnh qua đời, thằng bé này vẫn buồn bã không vui, bây giờ lại biết tin công ty lâm vào khốn cảnh thì trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy gánh nặng.
Thân là ông nội của thằng bé, trong lòng ông cụ cũng rất rối rắm, một mặt ông ấy thưởng thức ý thức trách nhiệm trên người Kỳ Nhiên, mặt khác ông ấy lại không muốn thằng bé này phải gánh vác áp lực lớn đến thế. Một khi đã chọn con đường này thì không có cơ hội đổi ý.
Ông cụ suy nghĩ thật lâu, cuối cùng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ngắn của Kỳ Nhiên như ngày xưa, nói từng lời thấm thía:
“Thực ra bất kể cháu thi vào Đại học Viện khoa học Trung Quốc hay cháu ra nước ngoài học tập công nghệ khoa học kỹ thuật của nước ngoài thì mục tiêu cuối cùng của cháu đều như nhau, đó là học tập vì sự vùng dậy của Trung Hoa. Mấy năm nay quân sự quốc gia chúng ta đang phát triển liên tục, song doanh nghiệp Trung Quốc vẫn chưa bao giờ ngừng bị chèn ép trên thị trường quốc tế. Nếu một ngày kia, cháu thật sự có thể học hành thành tài, mang theo kỹ thuật về nước, dẫn dắt mọi người phát triển lớn mạnh thì đó cũng là một sự vinh quang lớn lao.”
“Nếu cháu đã quyết định ra nước ngoài du học thì ông nội mong rằng cháu sẽ ghi nhớ ước nguyện ban đầu của mình, ghi nhớ vì sao mình lại ra nước ngoài học hành. Nếu cháu vẫn muốn kiên trì lý tưởng ban đầu thì cháu đừng để mình phải gánh vác trách nhiệm nặng nề trên lưng như thế, hãy kiên định làm chuyện mà cháu muốn làm. Cho dù một ngày kia công ty sụp đổ thì cũng không liên quan gì tới cháu, cháu đừng vì thế mà cảm thấy áy náy, cháu biết chưa?”
…
Kỳ Nhiên ngồi trong thư phòng suốt đêm.
Khi luồng ánh sáng ban mai đầu tiên chiếu vào xuyên qua cửa sổ, anh cầm di động gọi một cuộc điện thoại quốc tế cho Kỳ Thịnh Viễn đang công tác ở nước ngoài xa xôi.
Hai cha con hàn huyên gần một giờ, hốc mắt Kỳ Nhiên hõm sâu nhưng ý nghĩ trong lòng anh vẫn rất rõ ràng.
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Kỳ Nhiên lấy tờ đơn đăng ký tham gia thi đại học mà mình bỏ vào ba lô, cứ nhìn chằm chằm vào nó không rời mắt như thể muốn nhìn xuyên qua tờ giấy mỏng ấy.
Một lát sau, anh hít vào một hơi thật sâu, dời mắt sang nơi khác, bỏ tờ đơn đăng ký vào ngăn kéo bàn học của mình rồi khóa lại.