Nghe Nói, Chúng Ta Đã Từng Yêu

Chương 10: Yêu 2

“Được rồi, cho hai đứa tối nay được tự do, ban đêm anh sẽ tới xem." Cuối cùng, Uyển Thương đưa ra lễ vật cuối của mình sau đó đem Uyển Nghiên Huyên cùng Tấn Dạ Ngục đuổi ra ngoài.

“Muốn đi đâu?" Tấn Dạ Ngục nắm giữ một bàn tay nhỏ bé, dịu dàng hỏi.

"Ừm... đi vào rừng được không?" sau khi trải qua một phen suy nghĩ, Uyển Nghiên Huyên mới nói ra nơi mình muốn đi nhất.

“Được." Nghe vậy, Tấn Dạ Ngục cười cười, cất bước mang Uyển Nghiên Huyên đi vào rừng rậm.

Đi tới giữa rừng, Uyển Nghiên Huyên dừng bước, cúi đầu, động tác như vậy khiến Tấn Dạ Ngục buồn bực.

"Có chuyện gì sao?"

“Anh, anh là con người sao?"- Uyển Nghiên Huyên cẩn thận hỏi, rất sợ sau khi cô hỏi xong sẽ làm Tấn Dạ Ngục lại rời đi thêm lần nữa.

Tấn Dạ Ngục lắc đầu nói: "Anh là ma cà rồng, giống như em, nhưng mà anh không phải dòng máu thuần chủng.”

Sau khi nói ra thân thế của mình, Tấn Dạ Ngục nhếch khóe miệng nhìn Uyển Nghiên Huyên.

"Vậy... Anh còn đi nữa không?"

“Em hy vọng anh đi sao?" Tấn Dạ Ngục nâng cằm Nghiên Huyên lên, buộc Uyển Nghiên Huyên nhìn thẳng mình, cười xấu xa nhìn đối phương.

"Đừng..." Nói xong, nước mắt Uyển Nghiên Huyên vỡ đê, cho dù cười nhưng trong lòng cô vẫn rất sợ, sợ Tấn Dạ Ngục lại rời khỏi cô, sợ Tấn Dạ Ngục sẽ không trở về.

“Ngoan. "Dạ Ngục một tay kéo Nghiên Huyên vào trong ngực, Uyển Nghiên Huyên chậm rãi ngừng nước mắt.

"Dạ Ngục anh sẽ không đi đúng không?" - Bàn tay nhỏ bé nắm chặt quần áo Tấn Dạ Ngục, mở to hai mắt nhìn.

“Ừ, sẽ không đi, sẽ không đi nữa." Tấn Dạ Ngục hôn lên má Uyển Nghiên Huyên, dịu dàng trấn an cô.

Đêm đã khuya, Uyển Nghiên Huyên và Tấn Dạ Ngục trở lại ký túc xá.

"Vậy, về sau anh..." Uyển Nghiên Huyên muốn nói lại thôi, nhìn về Tấn Dạ Ngục.

"Chủ tịch, nghĩa là anh trai của em nói rằng anh có thể chọn tiếp tục làm ban ngày hoặc vào ban đêm."

Thấy Uyển Nghiên Huyên khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn tựa hồ muốn nói cái gì đó, Tấn Dạ Ngục lại tiếp tục nói: "Mà anh chọn vào khoa ban đêm." Sau khi nói xong nở một nụ cười.

Nghe vậy, Uyển Nghiên Huyên vui vẻ nhào vào trong lòng của Tấn Dạ Ngục, đem khuôn mặt chôn vào trong lòng đối phương, hạnh phúc cười. Lúc này đám người Dạ thiếu cũng về đến Dạ Chi Ký Túc Xá, Phong nói đùa: "Nơi này rõ ràng là Dạ Chi Ký Túc Xá, hơn nữa bên ngoài cũng đang đêm hôm khuya khoắt nhưng như thế nào lại cảm thấy nơi này đặc biệt sáng nhỉ?"

“Phong, muốn thấy sáng hơn nữa không?" Tấn Dạ Ngục cười xấu xa hỏi.

Chỉ thấy mọi người lắc đầu, nhanh chóng trở lại phòng mình.

“Đi ngủ thôi." Nói xong, anh không cho Uyển Nghiên Huyên một câu phản bác, ôm ngang Nghiên Huyên, đi vào phòng Uyển Nghiên Huyên.

Chậm rãi đem người trong lòng thả vào trên giường, đang muốn rời đi thì cô giữ chặt góc áo của mình.

"Sao vậy?" - Hắn cười nhìn người trên giường.

“Ngủ cùng em." Cô quật cường bĩu môi, yêu cầu Tấn Dạ Ngục ở cùng mình.

“Vâng, nữ vương của anh." Sau khi cười trêu tức cô, Tấn Dạ Ngục cũng nằm trên giường, ôm chặt eo Uyển Nghiên Huyên.

“Sao lại nhẹ như vậy?" Nói xong, lông mày cũng nhíu lại.

“Đâu có đâu.” Cô bất mãn chu cái miệng nhỏ nhắn lên, tay lại vuốt ve lông mày đang cau có.

Hành động như vậy, khiến Tấn Dạ Ngục không khỏi bật cười: "Biết rồi, ngủ đi.”

Một lần nữa đưa tay ôm lấy eo của cô, rất sợ cô không cẩn thận sẽ ngã xuống đáy giường, mà người trong lòng cũng ôm chặt lấy anh, rất sợ anh sẽ biến mất.

Một đêm này, trôi qua đặc biệt dài dằng dặc, giống như là đang thành toàn cho hai người, chúc bọn họ vĩnh viễn không chia lìa.