Trở lại ký túc xá Dạ Chi, bọn họ yên lặng nhìn Uyển Nghiên Huyên đi vào gian phòng cấm kỵ, bọn họ nhìn rất bất lực.
“Là do tôi phiền quá sao..." Lúc này Uyển Nghiên Huyên yếu ớt cực độ, cảm giác được trên mặt có chất lỏng ấm áp, trên mắt trải một tầng sương mù mỏng, mới biết được bản thân mình đang khóc.
Không biết qua bao lâu, Uyển Nghiên Huyên từ trong phòng đi ra, trên mặt không hiện một chút dấu vết đã từng khóc, gọi bộ phận học sinh khoa ban đêm.
Mọi người lập tức đứng ở phía sau Uyển Nghiên Huyên, đoàn người đi ra từ trong cửa lớn của ký túc xá, lúc bọn họ đứng ở cửa lớn ký túc xá Dạ Chi như thường ngày thì cửa tự mở rộng.
Hôm nay bên ngoài vẫn như thường ngày có học sinh khoa ban ngày chờ đợi ở bên ngoài, nhưng Uyển Nghiên Huyên lại không ở như thường ngày chào hỏi với bọn họ, trên mặt một nụ cười cũng không thấy.
"Thật ra… Ngài Nghiên Huyên ơi, sáng nay bọn em không đúng, không nên nói chuyệ rời đi của Tấn Dạ Ngục." Khi bọn họ đi được nửa đường thì hai cô gái của khoa buổi sáng chặn đường của bọn họ. Hướng về Uyển Nghiên Huyên nói xin lỗi. Hành vi của các các cô gái làm cho tất cả mọi người kinh hoảng vì ai cũng biết khi khoa ban đêm đi bộ đi học không thể chắn ở trước mặt bọn họ.
Mà Uyển Nghiên Huyên chỉ lạnh lùng nhìn các cô xong đi vòng qua bên cạnh đi thẳng về phía trước.
“Nghiên Huyên đại nhân, thật sự xin lỗi. "Ai ngờ, hai cô gái vẫn không nhìn nhau lại ngăn trở đường đi của Uyển Nghiên Huyên.
Mà những người của khoa ban đêm ở phía sau gợi lên một tia mỉm cười, nhìn về phía hai cô gái nhỏ.
“Cút." Uyển Nghiên Huyên liếc các cô một cái rồi quay đầu nói.
“Nghiên Huyên đại nhân, xin lỗi ngài, xin ngài đừng chán ghét tụi em." Cô gái lại giống như không nghe thấy lại nói.
“Tôi bảo các cô cút." Uyển Nghiên Huyên lúc này đã dần dần mất kiên nhẫn.
"Làm sao vậy?" Phương xa truyền đến một trận thanh âm trầm thấp, Tấn Dạ Ngục từ một bên đi tới.
Thấy có hai cô gái chắn trước mặt Uyển Nghiên Huyên, Tấn Dạ Ngục nói: "Bạn học, mau rời đi đi! Các cô đang gây trở ngại đến hoạt động đi tới sân trường của khoa ban đêm.”
"Không được nha, chúng tôi thật sự có lời muốn nói với ngài Nghiên Huyên." Aà hai cô gái nhỏ kia vẫn như cũ không nghe lời khuyên nhủ, lúc này học sinh khoa ban ngày đã ở một bên cười trộm.
"Bảo các cô cút! Nghe không hiểu sao?" - Uyển Nghiên Huyên không kiên nhẫn rống to, mà học sinh ban đêm phía sau cũng lộ ra thần sắc khác với bình thường.
“Xin lỗi ngài Nghiên Huyên, xin lỗi ạ." Hai cô gái kinh ngạc thấy Uyển Nghiên Huyên quát lớn, vội vàng nói xin lỗi nhiều lần.
"Bạn học, tôi nói là xin hãy rời đi, các bạn sẽ hại khoa ban đêm đến trường muộn." Tấn Dạ Ngục cũng nói lại một lần nữa.
"Sao lại náo nhiệt như vậy?" Một âm thanh tình tứ từ phía trước truyền vào trong tai mọi người, ngẩng đầu nhìn lên, Uyển Thương đã đứng ở bên cạnh Uyển Nghiên Huyên.
“A, bạn học, xin cút, đừng cản đường tiểu công chúa nhà tôi nữa." Uyển Thương thấy hai cô gái kia, tay giơ lên ôm eo Uyển Nghiên Huyên nói.
"Nhà anh?" Hai cô gái kinh ngạc nhìn tay Uyển Thương.
“Em gái tôi không phải là của tôi, chẳng lẽ là của nhà các cô?" Uyển Thương mang theo giọng điệu khó chịu, nhắm mắt nói.
"Nhưng mà..." Chỉ thấy hai cô gái nhỏ đưa hai ngón tay chọc qua lại lẫn nhau nhưng vẫn không nói lên nổi lý do.
Lúc này, Uyển Thương hiện lên con mắt xanh, hai cô gái nhỏ trong nháy mắt nói không ra lời.
Uyển Thương cố ý giả bộ đồng tình sau đó nhìn hai cô gái Uyển Nghiên Huyên mang theo cùng "người" ban đêm bộ đi tới sân trường, một mình Tấn Dạ Ngục cùng học sinh khoa ban ngày đứng tại chỗ.
“Thương, vì sao giúp tôi?" Vừa vào phòng học, Uyển Nghiên Huyên lập tức hỏi.
“A, nói mấy lần rồi, gọi anh trai đi." Uyển Thương lại trả lời Uyển Nghiên Huyên.
“Uyển Thương, Tấn Dạ Ngục thật sự phải chuyển đi sao?" Thấy Uyển Thương không có ý trả lời mình, Uyển Nghiên Huyên đổi đề tài.