“Này, chị Nghiên Huyên càng ngày càng để ý tên Dạ Ngục kia." Lôi nhìn về phía tất cả mọi người trong bộ phận ca đêm.
"Ngay cả những nguyệt thực* cũng dám thả chúng ta ở đây..." Dực nhìn lên bầu trời, một mảnh mây đen, chậm rãi che khuất trăng sáng.
*Nguyệt thực: hiện tượng khi mặt trời, trái đất và mặt trăng nằm trên đường thẳng. Ánh trăng sẽ bị che dần dần, có thể nhìn thấy bóng của trái đất đang che khuất mặt trăng từ từ.
"Không cho phép gϊếŧ người, trong rừng cây, đồng loại không cho phép cắn, thành viên của ban kỷ luật cũng không được phép như vậy, còn lại tùy mọi người, đi thôi." Dạ thiếu sau khi dặn dò mọi thứ xong, một đám mắt xanh đòng thanh "Người" nhanh chóng tiến vào trong rừng cây.
Lúc này, Uyển Nghiên Huyên đứng ở bên ngoài phòng chủ tịch, lắng nghe đối thoại của chủ tịch và hai mẹ con Tấn Dạ Ngục.
“Lại một ác ma nữa." Âm thanh trầm thấp vang lên, giọng này rất dễ nhận ra, là của Tấn Dạ Ngục.
“Dạ Ngục, không được quá đáng, mau dẫn bạn học mới đi tìm Nghiên Huyên đi." Nghe nói thế, Uyển Nghiên Huyên gõ cửa, người bên trong hô một tiếng mời vào, Uyển Nghiên Huyên đi vào.
“Ba." Sau gọi ba theo thói quen, cô nhìn về phía người bạn học mới của chủ tịch ba ba.
“Đến vừa đúng lúc, Nghiên Huyên, dẫn bạn học mới vào lớp đi." Chủ tịch, cũng chính là cha Uyển Nghiên Huyên cười cười nhìn Uyển Nghiên Huyên.
“Được, đi theo tôi. "Dứt lời, Uyển Nghiên Huyên mang theo bạn học mới rời đi.
Trên đường đi, Uyển Nghiên Huyên mở miệng nói ra vấn đề quy định, cũng không quay đầu hỏi lại.
"Li Úy, Mạnh Li Úy, ác ma, không phải máu thuần nha." Cô gái chẳng những không bị Uyển Nghiên Huyên hù dọa, ngược lại còn tươi cười trả lời một chuỗi vấn đề lớn kia.
Uyển Nghiên Huyên gật gật đầu, mở cửa phòng học đi vào, mà Mạnh Ly Úy cũng theo cô đi vào, đi tới trên bục giảng, thấy phía dưới đều hiện ra đôi mắt xanh liền lui ra phía sau vài bước. Mà Uyển Nghiên Huyên ngồi ở trên vương tọa cũng nhận ra điểm ấy, nhìn Mạnh Ly Úy ở trên bục không biết làm gì, cô bất đắc dĩ lắc đầu.
“Tự giới thiệu đi." Nhắc nhở Mạnh Ly Úy, mà Mạnh Ly Úy lại giống như không nghe thấy sợ hãi nhìn lớp ca tối, đôi mắt xanh vẫn không ngừng lóe lên, mà nỗi sợ hãi của Mạnh Ly Úy cũng không cách nào che giấu. Thấy thế Uyển Nghiên Huyên lộ ra đôi mắt đỏ, trong nháy mắt, tất cả đôi mắt xanh đều biến mất chỉ lưu lại ác ma, vampire quen thuộc với Mạnh Ly Úy......
"Xin chào các vị, tôi là Mạnh Li Úy, ác ma, không phải dòng máu thuần khiết." Cô ta mỉm cười, xem như những chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
"Ngài muốn cô ta ngồi ở đâu?" Một cô gái hỏi.
“Tùy tiện." Nói xong, nàng quay đầu lấy tập tranh ra, sau khi mở ra, bên trong toàn là bức tranh vẽ Tấn Dạ Ngục.
“Anh tưởng em đã làm mất nó rồi cơ." Phong cười đùa, lời này vừa nói ra, chẳng những không đổi lấy nụ cười của Uyển Nghiên Huyên, ngược lại còn lạnh lùng nhìn anh ta.
“Được rồi, không đùa nữa." Đùa giỡn xong nên thu tay lại, đây chính là một trong những điểm của Phong được người ta yêu thích.
"Nghiên Huyên, vừa mới đi đâu vậy?" Tĩnh nhìn Uyển Nghiên Huyên ngồi trên vương vị.
“Chỗ của ba.” Sau khi trả lời đơn giản rõ ràng, liền thấy mọi người trừng lớn hai mắt.
"Em đi tìm chủ tịch hay là đi gặp Tấn Dạ Ngục?"
"Không liên quan gì đến mọi người." Đột nhiên tập tranh trong tay của Uyển Nghiên Huyên vô tình rơi xuống, một bàn tay to nhanh chóng chụp được, đi lên cầu thang, đi tới trước mặt mọi người, đem tập tranh đưa tới trước mặt của Uyển Nghiên Huyên.